Tiêu Thanh Ngạn biết Lục Lẫm đang ở đâu.
Nhưng lại cố tình đợi Thẩm Triệt mở miệng hỏi.
Mỗi khi Thẩm Triệt dùng biểu cảm bất đắc dĩ nhìn hắn, hắn đều coi như không nhìn thấy, hắn dựa vào nhuyễn tháp*, nghiên cứu hoa văn tinh xảo trên ống tay áo.
*Nhuyễn tháp:
“Lục Lẫm là người của Lục gia, dù thế nào, cũng không tới phiên Thẩm đại hiệp điều động nhân thủ đi tìm mỗi ngày.” Tiêu Thanh Ngạn lười biếng nằm tắm nắng, giơ bàn tay lên che ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mặt, “Một người lớn sống sờ sờ, hoặc là chết rồi, hoặc là không muốn nhìn thấy ngươi, vậy thì ngươi còn phí sức tìm kiếm làm chi.”
Thẩm Triệt quay đầu nhìn hắn, ánh mắt phức tạp. Người nằm trên nhuyễn tháp con mắt óng ánh sóng mắt lưu chuyển, cố tình sinh ra một cỗ hận ý, không thể tiêu tan.
Tiêu Thanh Ngạn chưa bao giờ là người khoan dung độ lượng, hắn không che giấu cảm xúc của mình và thích làm càn. Chuyện liên quan đến Lục Lẫm, càng như vậy.
Thẩm Triệt không miễn cưỡng hắn, chi có thể bất đắc dĩ. Bạn tốt ngày xưa, bây giờ một người sa vào tà ma ngoại đạo, một người không rõ tung tích, làm cho hắn nhức đầu không thôi.
Tiêu Thanh Ngạn nghiêng đầu nói: “Ngươi chớ dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ngươi biết ta thích ngươi mà, muốn ta đi vào khuôn phép, ta cũng không từ chối.” Hắn nói vô cùng ngạo kiều, mang theo khẩu khí chơi xấu nũng nịu khi còn bé. Thẩm Triệt nghe vậy, trong lòng bất chợt đau xót.
Có vài thứ hình như đã thay đổi, nhưng dù sao cũng sẽ lơ đãng mang ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-nhau/104225/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.