Kim Lãnh Đông cứ đi đi lại lại trong phòng như thế suốt một ngày ròng. Ruột gan cồn cào như lửa đốt.
Sao yên tĩnh thế cơ chứ?
Chẳng nhẽ cô thực sự tuyệt tình đến vậy? Một chút cũng không thèm quan tâm anh sao? Sự tình chẳng đáng là bao. Cô còn dám lấy con anh ra hù doạ.
"Mẹ, sao mẹ về rồi? Mật Nhi đâu?".
Anh có chút hối hận rồi, lẽ ra nên đứng ở ngoài để tiện theo dõi cô hơn. Về nhà thì một chút tình hình đều không biết.
Mỗi lần nghĩ đến trong bụng cô đang mang mầm sống nhỏ của anh, một cảm xúc hân hoan vui sướng lại ùa đến, khiến anh lâng lâng như đang bay bổng trên không trung. Sau đó, liền sốt ruột, lo lắng. Sau đó lại thấy tức giận vì bất lực.
Xem ra, cô đối với anh, sớm đã mất hết niềm tin rồi.
Rào cản tâm lý đó không phải một sớm một chiều có thể hoá giải.
"Con bé nói nó không muốn về đây, nên mẹ tạm thời đã đưa nó đến căn nhà bỏ trống ở khu ngoại ô để ở tạm rồi".
"Sao chứ? Căn nhà đó nhỏ, lại ở xa như vậy? Sao mẹ lại để cô ấy ở đó chứ? Còn con của con nữa, mẹ định để con của con phải chịu khổ trong cái nhà đó sao?".
"Này! Mày đang chất vấn mẹ đấy à?" - Mặt của Kim phu nhân đều nhăn nhúm hết cả lại - "Mẹ mày muốn vậy chắc? Mẹ đã bảo nó rồi, nhà ta không thiếu dinh thự để ở, hà tất cứ phải chọn nơi hoang vắng tồi tàn nhất để ở cơ chứ? Nó bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-nguoc-doc-chiem/1098941/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.