Suốt cả quãng đường dài bảy đến tám tiếng, Mật Nhi ngủ không biết trời trăng gì. Mãi đến khi vừa qua tới địa phận thành phố Y, cô mới giật mình tỉnh dậy.
"Em mệt như vậy sao? Có muốn uống nước, đi vệ sinh hay ăn chút đồ gì không? Tôi có ghé KFC mua cho em ít gà rán, em ăn một ít cho đỡ đói".
Mật Nhi chỉnh đốn lại thời trang đang xô lệch của mình.
Bảo cô đi vệ sinh ở mấy nhà vệ sinh công cộng sao, cô nhịn chết thì thôi.
"Cảm ơn bố,... Nhưng con không thích ăn gà rán nữa rồi...".
Nói sao nhỉ, ngày mang thai đứa con đầu lòng của bọn họ. Gà rán chính là món cô nghén nhất. Phần ký ức nào sâu đậm trong tâm trí cô về đứa bé nhất, cô đương nhiên phải gạt đi hết rồi.
Mật Nhi nghiêng đầu. Đôi đồng tử chòng chọc vào anh. Trông Lãnh Đông cứ thản nhiên thế kia, cứ như một tên ngốc vậy, chẳng biết cái gì... Anh ta còn không hề biết đến chuyện, trên đời này anh ta còn rớt mất một đứa con.
Đứa con ruột đầu tiên của anh ta.
Là cô giấu quá kỹ nên anh ta không biết hay vì quá vô tình nên anh ta không nhớ?
Năm đó, cái miệng oang oang của Huyền Thư có cái gì còn ngại báo với anh ta chứ? Nhưng từ lúc gặp cô, anh ta chưa từng hỏi qua đứa bé đó ở đâu...
Kim Lãnh Đông, anh tàn nhẫn đến mức khiến người khác ghê sợ thật đấy...
"Hay thật, khẩu vị cũng đã thay đổi rồi..." - Lãnh Đông quay sang thì thấy cô đang nhìn mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-nguoc-doc-chiem/1098922/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.