Thấm thoát đã năm năm trôi qua, Mật Nhi mười tám tuổi năm nào đã được thay thế bằng một Mật Nhi hai mươi ba tuổi. Và đến chết cũng không ngờ, lại có ngày cô cùng với Thiên Đăng trở về nước, trở về thành phố X.
Có rất nhiều nguyên nhân cho lần trở về này: thứ nhất, cô và Thiên Đăng sắp cưới nhau, mà ra mắt bố mẹ là một bước không thể bỏ qua; thứ hai, bố Thiên Đăng đột ngột trở bệnh, dù Thiên Đăng không thắm thiết tình cảm bố con này cho lắm, cũng phải về thăm; thứ ba, và cũng là quan trọng nhất: Thiên Đăng sau khi học xong phải trở về để tập kế thừa công ty của gia đình.
Mật Nhi cũng thấy mình thật tốt số, thế nào mà lại quen được với một người vừa đẹp trai vừa hoàn hảo như Thiên Đăng chứ? Năm năm ở bên nhau, càng củng cố tình cảm giữa bọn họ thêm vững bền.
"Mật Nhi, em có nhất thiết phải đi xin việc không?" - Thiên Đăng chau mày hỏi.
Một mình anh bận là được rồi. Vốn đã ít thời gian bên nhau, giờ nếu cả Mật Nhi bận luôn thì biết làm sao chứ?
"Không cần xin! Em có sẵn việc rồi. Anh có còn nhớ Mike không? Anh ấy có một chi nhánh công ty bên đây, anh ấy ngỏ ý muốn mời em làm trong đó!".
"Bộ phận?".
"Quan hệ!" - Mật Nhi cười, thắt chặt cà vạt cho anh - "Anh cũng biết chuyên môn của em mà!".
"Lại một gã si tình khác! Em đi đâu cũng thu hút cả một bầy ong bướm đi theo!".
"Đâu phải ý nguyện của em đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-nguoc-doc-chiem/1098916/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.