Sau khi Bạch Lan tỉnh dậy, thấy đồ đạc trong phòng đều bị lục tung lên, Mật Nhi thì biến mất. Hỏi ra thì mới biết đêm qua Kim Lãnh Đông lại tới làm ầm lên.
Có khi nào Mật Nhi bị anh ta bắt đi rồi không? Nhưng có lẽ không, bởi vì theo như lời những người trong chung cư kể thì không thấy có cô gái nào đi theo bọn họ cả.
Vậy... Có nghĩa là Mật Nhi không bị bắt đi, em ấy có thể ở đâu được chứ?
Bạch Lan đã phải gọi xuống phòng bảo vệ, lùng sục con bé ở khắp nơi, nhưng không thấy. Còn có mỗi một nơi là chưa được kiếm qua thôi.
Nhưng chẳng nhẽ... Mật Nhi đến mức ngồi trên sân thượng sao?
Bạch Lan đánh liều, lên tìm một phen.
Vừa mở cánh cửa, y như rằng tuyết bay vù vù, giống như lạc đạn vào thời chiến tranh vậy.
"Mật Nhi!" - Bạch Lan lớn tiếng gọi.
Tuyết ở đây dày đến mức chắn lên giữa cửa. Tuyết như vậy mà cửa chưa kẹt, chắc chắn là có người đi qua đi lại rồi.
"Mật Nhi, em có ở đây thì kêu lên cho chị biết với!".
Chân Bạch Lan không thể nào đụng được đến mặt đất nữa, rất khó đi lại ở trong đây.
Trời ạ! Làm sao có người nghĩ được ra cách trốn ở đây cơ chứ? Chắc là không rồi!
Bạch Lan đang định quay người, vào trong chung cư tìm tiếp thì nghe thấy một tiếng rất khẽ.
"Bạch... Lan...".
Khẽ tựa như tiếng gió rít bên tai vậy, khẽ đến mức Bạch Lan ngờ rằng mình bị lãng tai.
"Mật Nhi?" - Cô hỏi lại - "Em vừa gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-nguoc-doc-chiem/1098913/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.