Trong những lần tỉnh dậy trong bệnh viện, Mật Nhi chưa lần nào cảm thấy u ám đến thế. Xung quanh cô không có lấy một bóng người. Điều này có phải biểu hiện cho việc đã không còn ai quan tâm đến cô nữa có phải vậy không?
Những kim tiêm xuyên qua cổ tay cô làm cô có cảm giác ê buốt. May quá, cánh tay kia của cô vẫn còn cử động được, dò dẫm trên những vết thương đang âm ỉ đau nhói. Một miếng băng to đùng dán lấy một bên má cô.
Cô dường như vẫn có thể hồi tưởng lại được, cú đấm kia mạnh bạo thế nào. Cô rùng mình khi nhớ lại, máu của người chết đã vương vãi khắp người mình.
"Lãnh Đông,... Sao Mật Nhi cũng vào đây thế?".
Mật Nhi giật mình khi nghe thấy tiếng. Hoá ra căn phòng này không chỉ có mình cô. Cố hết sức nhoài người qua tấm màn, cô hé mắt nhìn thấy Lãnh Đông cùng Huyền Thư đang ở bên đó. Ánh mắt như dao găm của ông ta bắt gặp cô nhìn lén, càng trở nên muốn giết người.
Mật Nhi kinh hãi, lùi về phía sau, suýt chút nữa là lăn xuống giường. Tuy không bị ngã nhưng lực chống trả khiến cô nằm vật ra trên giường, đau đớn. Cô cắn chặt môi để không phát ra tiếng.
Ông ta để như vậy để chặn lối đi, không cho cô thoát ra được sao?
Đối với những chuyện ông ta đã làm, Mật Nhi càng tuyệt vọng với ý nghĩ phải ở lại đây...
"Ừ con bé gặp phải chút tai nạn..." - Lãnh Đông thận trọng trả lời.
"Tai nạn? Sao em nghe bác sĩ bảo, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-nguoc-doc-chiem/1098904/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.