Cô vừa mở mắt dậy, đã thấy bố nằm cạnh bên, ngay trước mặt. Đôi mắt bố sâu thẳm, xoáy sâu vào cô. Bố lúc nào cũng điển trai như thế. Cho dù môi bố lúc nào cũng mím chặt, nhưng đó chỉ càng khiến cho bố có bộ dạng của một kẻ khó gần, kiêu ngạo và khiến người ta càng thêm hâm mộ mà thôi. 
Cô chạm lên chiếc cằm lún phún râu của bố. Bố luôn thích sạch sẽ mà, sao giờ lại quên cạo râu vậy? 
"Bố có chuyện gì buồn sao?" - Cô dán chặt vào người bố, hỏi nhỏ. 
Cô hiểu bố hơn ai hết. Mỗi khi bố buồn, cô đều có thể cảm nhận được. 
"Mật Nhi, bố..." - Anh không thể nói ra được. 
Anh không thể nói ra anh yêu con bé đến mức nào, anh không thể nói ra anh đã đau đớn ra sao. Anh mãi mãi không thể có được con bé... Lời nói đó như nghẹn cứng trong cổ họng anh. 
Mật Nhi rướn người, cô hôn lên hai mắt của bố. Cô biết đó luôn là liều thuốc giúp bố bình tĩnh trở lại. 
Lãnh Đông xốc lại tinh thần. Anh hỏi con bé. 
"Mật Nhi, con có đói không? Con mấy ngày không ăn rồi. Bố ôm con mà như ôm không khí ấy. Con phải ăn gì đi thôi...". 
"Nhưng con không đói...". 
Chắc là do cái trò đó vẫn còn tác dụng, cô chẳng muốn ăn cái gì hết. 
"Vì bố, con ăn chút gì đó đi! Bố đã bảo lão Phúc mang sẵn lên rồi. Chỉ việc ăn thôi!". 
Bố nâng người cô dậy, đút cho cô. 
"Bố cũng ăn chút gì đó đi. Trông bố mệt mỏi quá!". 
Mật Nhi cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-nguoc-doc-chiem/1098884/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.