Thiên Đăng tan học lại đến nhà cô chơi.
Thẳng thắn mà suy nghĩ, cậu ta cũng không đến nỗi tệ lắm.
Cô bắc chân lên gối ngồi, để cậu ta bôi thuốc lên đầu gối cho mình.
"Em chẳng biết tự thương bản thân mình gì cả! Có phải em mất trí không, mà đi suốt cả một quãng đường xa đến thế? Đừng nói là bà em, chính anh cũng thấy sốt ruột!".
Mật Nhi ôm lấy cái gối trên sofa, cảm thấy mắc cười vì hai chữ sốt ruột đó.
"Có gì đáng cười đâu chứ?".
"Sao không đáng cười? Chạy theo em mãi anh không thấy mệt mỏi sao?".
"Mật Nhi, anh biết em không phải là người vô tâm như bên ngoài em vẫn tỏ ra. Anh chỉ muốn biết chắc anh sẽ là chỗ dựa cho em vào những lúc yếu đuối nhất mà thôi!".
Mật Nhi là con gái, sẽ có những lúc yếu lòng khi đứng trước tấm lòng chân tình như thế này. Cô bẽn lẽn cắn đậu phộng trong hộp.
"Cậu thích tôi đến thế sao?".
Hắn quả quyết gật đầu.
"Dù tôi nói sao cậu cũng không đi?".
Hắn lại gật đầu.
Mật Nhi bỏ chút thời gian ra suy nghĩ.
"Vậy được rồi, tôi cho cậu một cơ hội, tối nay đưa tôi đi chơi nhé!".
Thiên Đăng bị choáng, có người trở mặt như trở bàn tay kìa.
"Cậu thích đi đâu? Đi coi phim chứ?".
Vừa nghe thấy coi phim, tâm trạng của cô lại xuống dốc.
"Không, đi đâu cũng được. Đừng đi coi phim!".
Thiên Đăng cũng không hỏi nữa. Cậu ta đâu phải lần đầu đi hẹn hò. Ngoài rạp chiếu phim ra, cậu ta vẫn còn kha khá nơi để đi.
Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-nguoc-doc-chiem/1098880/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.