Tạ Nhu lấy điện thoại ra nhìn. Quả nhiên có hai cuộc gọi nhỡ của Hàn Định Dương.
Cô giải thích: “Em không nghe thấy mà.”
Hàn Định Dương gật đầu: “Vậy anh tạm tin là em không nghe thấy.”
Hai người đợi ở đây một lát, Tạ Nhu dựng cổ áo, nói: “Lạnh quá.”
“Là rất lạnh.”
Hàn Định Dương lại muốn thân thiết với cô, nhưng cô lại lùi ra sau hai bước, “Vậy quay về nhỉ?”
Sắc mặt Hàn Định Dương dần trở nên lạnh lùng: “Mệt à?”
Bước chân Tạ Nhu dừng lại.
Vài bông tuyết nhè nhẹ rơi xuống đất, nháy mắt tan chảy trên mặt đất ẩm ướt.
Hàn Định Dương đi đến trước mặt cô, cúi đầu đến gần cô dịu dàng hỏi: “Có mệt không?”
Tạ Nhu nhắm mắt lại: “A Định…”
“Giống như trước kia, chẳng nói lời nào đã rời đi. Muốn chơi anh thêm bao lần nữa?”
“Hàn Định Dương, anh đã làm gì thì tự biết đi.”
Tạ Nhu cố nén ấm ức trong lòng, ôm cặp sách xoay người rời đi.
Hàn Định Dương đúng là không biết anh đã làm gì, vội đuổi theo giữ chặt cô: “Nói cho rõ đi.”
Tạ Nhu dùng sức hất tay anh ra, vội vàng chạy vào cửa ký túc xá, để Hàn Định Dương một mình đứng trên nền tuyết trắng, không hiểu chuyện gì.
Sau khi Tạ Nhu về phòng ngủ, A Xuân thấy cảm xúc cô khác lạ nên vội hỏi: “Cậu làm sao đấy?”
Tạ Nhu hoàn toàn không để ý đến cô. A Xuân khó hiểu hỏi tiếp: “Ốm à?”
“Cậu thấy cả rồi còn hỏi gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-thu-nhu-tinh/3055263/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.