“A, em chờ Hàn Định Dương xong rồi em sẽ đi thôi.”
“Sao em cứ sống chết muốn theo dõi cậu ấy vậy? Định Dương rất bận, không rảnh gặp em đâu!”
Trong lòng Tạ Nhu càng thêm khó chịu, cố chấp mà nói: “Anh ấy có gặp em hay không, không đến lượt chị quyết định.”
“Nếu rảnh quá thì về xem thêm sách để bồi dưỡng bản thân, đừng suốt ngày nghĩ mấy chuyện yêu đương trong đầu. Nếu em thực sự thích Hàn Định Dương thì nên cố gắng khiến bản thân giỏi lên. Chờ em đủ giỏi, chắc chắn cậu ấy sẽ nhìn đến em, chứ không phải lén lút như bây giờ.”
Tạ Nhu nhìn Tưởng Diệc Sơ, tuy trong lòng tức giận nhưng cô vẫn phải thừa nhận, lời cô ta cực kỳ có đạo lý, cả bản thân cô cũng bị thuyết phục.
Tạ Nhu gật đầu: “Cảm ơn ý kiến của chị, em sẽ đọc nhiều sách hơn để phát triển bản thân. Nhưng mà em không lén lút, em đang rất thoải mái chờ anh ấy.”
Tưởng Diệc Sơ chưa từng gặp qua em gái nào cố chấp như vậy, đây không phải là đang ép cô ta phải xé rách da mặt sao?
“Em là nghe không hiểu lời…”
“Đến đây!”
Hai câu này cùng lúc vang lên. Cô ta ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Hàn Định Dương đang sải bước đến bên Tạ Nhu, cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô, không nói thêm gì mà cởi áo khoác mình ra, khoác lên người cô rồi kéo khóa lên bọc lại.
Tưởng Diệc Sơ ngây ngẩn.
Tuy rằng động tác Hàn Định Dương rất dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-thu-nhu-tinh/3055251/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.