Sở Thác thấy anh đã xuống nước đầu hàng, cũng buông lỏng tay: — “Được rồi, anh đi đi.”
Kỷ Hoài Xuyên bước đi được vài bước lại dừng chân, cánh tay dài quơ một cái, tiện tay vơ luôn bình hoa trên bàn: — “Hoa này đẹp đấy, tặng anh nhé.”
Sở Thác: “……”
Đó là bó hoa Lưu Tiểu Vi nhất quyết tặng cô hôm trước, hoa đã bắt đầu héo rũ, cô vốn định vứt đi rồi, đẹp đẽ gì cho cam. Cô cũng chẳng buồn nói gì, làm một cử chỉ mời anh cứ tự nhiên, rồi sau đó “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại.
Thật là vô tình và lạnh lùng.
Kỷ Hoài Xuyên thì tâm tình lại rất tốt. Anh nắm bó hoa trong tay, khẽ nhướng mày lẩm bẩm: — “Xấu chết đi được.”
Đợi khi thang máy xuống đến tầng một, anh tiện tay ném thẳng bó hoa vào thùng rác, còn hậm hực nói thêm: — “Sau này không được nhận hoa của người khác nữa. Chẳng đẹp chút nào.”
Cuối tuần, Sở Thác đi siêu thị nội thất để xem đồ. Cô không thích cái bàn trong thư phòng cho lắm nên muốn đổi một chiếc khác. Đang đi trên đường thì nhận được điện thoại của Đào Tri hỏi cô đang ở đâu. Sở Thác không nghĩ nhiều, đáp lại: — “Chị đang ở siêu thị Quang Vinh bên này.”
Rất nhanh sau đó, khi cô vừa xuống xe đã thấy Đào Tri đứng đợi ở cửa. — “Sao cậu lại ở đây?”
Chàng trai trẻ mặc bộ đồ thể thao màu xanh đen, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi: — “Em vừa chạy bộ gần đây, nghe chị nói nên ghé qua luôn.”
Nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-nu-hon-trao-em/5207336/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.