Chiếc xe dừng lại trước cổng lớn nhà họ Kỷ. Kỷ Hoài Xuyên xuống xe trước, sau đó vòng qua mở cửa cho Sở Thác. Thần sắc anh vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ khẽ gật đầu: “Đi thôi.”
Bố chồng cô, ông Kỷ Nghiêm, đích thân ra mở cửa. Trong phòng khách đang có người lạ ngồi chờ, một cậu thiếu niên trông như học sinh lên tiếng chào: “Đây là chị dâu ạ?”
Kỷ Hoài Xuyên đáp hờ hững: “Em trai tôi, Kỷ Tri Hành.”
Sở Thác chưa kịp chào lại thì từ phía sau vang lên một giọng nói đầy châm chọc: “Hoài Xuyên, đây là vợ con sao?”
Ngồi trên sofa là một người phụ nữ trung niên khoác chiếc áo lông chồn sang trọng. Gương mặt bà hơi dài, hốc mắt sâu, giữa chân mày có nếp nhăn hiện rõ vẻ nghiêm khắc. Bà đang cau mày nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm. Sở Thác chợt nhận ra, đây chính là mẹ ruột của Kỷ Hoài Xuyên – bà Đinh Mân.
“Không biết đường lại đây chào hỏi người lớn à?”
Sở Thác vừa định bước tới thì cổ tay đã bị Kỷ Hoài Xuyên nắm chặt. Anh ôm lấy vai cô, mặt lạnh như tiền, cứ thế dẫn cô đi thẳng qua phòng khách để lên lầu.
“Kỷ Hoài Xuyên! Con đứng lại đó cho mẹ!”
Sở Thác thở dài, khẽ kéo ống tay áo anh: “Nói chuyện hẳn hoi với mẹ anh đi.”
Kỷ Hoài Xuyên rủ mắt, im lặng không đáp. Ông Kỷ Nghiêm cũng bắt đầu nổi giận: “Hoài Xuyên, xuống đây! Còn bà nữa Đinh Mân, bà ăn nói kiểu gì thế? Sở Sở là đứa trẻ ngoan, bà đừng có làm con bé sợ.”
Sở Thác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-nu-hon-trao-em/5207331/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.