“Kỷ Hoài Xuyên, anh đừng có mà tự mình đa tình! Tôi đã nói rồi, cái này không phải tôi mua, vừa nãy chỉ thuận tay nhét xuống gầm giường thôi, anh đừng có chủ quan mà nghĩ là tôi…”
Người đàn ông hờn dỗi nghiêng người, đưa lưng về phía cô: “Đúng thế, tôi cứ cảm thấy cô muốn quyến rũ tôi đấy.”
“Anh nói cái gì cơ???”
Sở Thác bị anh chọc cho tức đến bật cười. Lớn từng này rồi mà chưa từng có ai nói với cô những lời như thế.
Kỷ Hoài Xuyên kéo chăn lên, trùm kín mít từ đầu đến chân như con nhộng, che chắn không còn một kẽ hở, như thể sợ hở ra một tí là bị “yêu nữ” Sở Thác ăn tươi nuốt sống.
Giọng anh từ trong chăn vọng ra, nghe có vẻ hơi bí bách nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định, thề thốt đảm bảo: “Tôi nói cho cô biết. Tôi sẽ không để cô có được tôi đâu.”
Sở Thác a lên một tiếng, ngẩn ra nửa giây mới hiểu anh đang nói gì, cô cười ngặt nghẽo rồi ngã vật ra giường, cười đến mức lăn lộn.
Kỷ Hoài Xuyên không hiểu vì sao cô cười, vẻ mặt nghiêm túc chẳng khác nào mấy vị lão hòa thượng nơi cửa Phật, anh nhấn mạnh lại lần nữa: “Tuyệt đối không!”
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Hoài Xuyên bị nóng đến tỉnh cả ngủ.
Anh ngồi dậy, hóa ra trên người đang đắp tận hai cái chăn dày.
Sở Thác vừa khéo mở cửa bước vào. Cô dậy trước sang gọi Sở Viễn, giờ mới quay lại phòng, thấy anh đã tỉnh liền thong thả trêu chọc: “Ồ, Kỷ trưởng lão, chào buổi sáng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-nu-hon-trao-em/5207305/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.