Tiếng những tản đá nhỏ rơi xuống phía sau chị ấy làm tôi liên tưởng đến những tình huống xấu nhất có thể. Chỉ cần tôi nhấc chân lên 1 bước, đồng nghĩa với việc chị ấy cũng lùi xuống 1 bước.
- bình tĩnh, chị phải bình tĩnh đã - tôi cố tình nói những lời khuyên nhủ chị ấy để tinh thần chị ta phấn chấn lên.
- bình tĩnh? Bình tĩnh sao? Trong khi mày đang cướp dần những thứ đáng lẽ thuộc về tao thì mày muốn tao phải bình tĩnh? hahaha...tao thân tàn ma dại như thế này tất cả là do mày! Tại sao chỉ mình tao phải chịu mất mát nhiều đến vậy, còn mày...mày lại có mọi thứ.
- .....
- dừng lại đi Chu Phí, bấy nhiêu đây chưa đủ để em từ bỏ sao? - Úc Khải Tôn bất ngờ đi về hướng chúng tôi đang đứng
Chị ta ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn đang cõng trên vai là Tử Phi Long, sao hắn lại trở ra nhanh đến như vậy? Không lẻ bên trong gặp chuyện gì rồi à?
- tại sao anh ở đây? Các người...các người đang làm gì vậy hả? Có tin là...tôi sẽ nhảy xuống dưới không?
Lời thách thức của chị ấy khiến tâm trí tôi bị lung lay, tôi không muốn chuyện điên rồ đó lại xảy ra ngay lúc này. Đứa trẻ vẫn nằm trong tay chị ấy.
Chu Thiên Sang chạy như thục mạng ra ngoài, mặt mày lấm lem, vẻ mặt xơ xác nhìn Chu Phí.
- chị 2....cha mẹ...cha mẹ...
Chu Phí giương mắt nhìn em trai mình đang trong tình trạng không biết trời trăng mây gió gì, liền hỏi
- có chuyện gì? Nói ngay!
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-lan-yeu-em/1778572/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.