Tất cả mọi chuyện tưởng chừng như đi vào lối cũ của nó. Hằng ngày, vừa chăm sóc con, vừa buôn bán nhỏ. Cuộc sống không dư giả nhưng lại có sự bình yên đến lạ thường.
Gần đây, thầy ấy ít có thời gian sang đây, nhưng thường xuyên gửi những món quà quê hương cho tôi đỡ chút nhớ. Tôi cảm nhận được sự chân thành sâu sắc từ thầy ấy, một người không quản ngại chuyện lớn nhỏ mà ở cạnh tôi suốt thời gian qua.
Nghĩ đi nghĩ lại, vài hôm nay Tiểu Yên cũng chẳng ở đây, tôi lo sợ rằng cậu ấy nghĩ đến chuyện không hay nên tâm trạng cứ như ngồi trên lửa đốt.
- Thể Hy, mình về rồi đây! Ngoài trời nóng lắm, đừng mang bé Daniel ra ngoài bây giờ nha.
Vừa nhắc thì cậu ấy cũng vừa về đến. Tôi cứ nghĩ câu chuyện cuộc đời tôi đến đây đã có cái kết viên mãn rồi, nhưng không....
- chào em, còn nhớ rõ khuôn mặt chị đây chứ?
Tay tôi đang cầm chiếc kéo bỗng nhiên nhận ra khuôn mặt "chết chóc" và "bốc lột" ấy đến mức không đứng vững. Tôi có chết đi thì hình ảnh này mãi mãi không thể nào quên được. Làm sao xóa được con người tàn độc của Chu Phí ?
- chị.... - tôi nói không ra tiếng
Chị ta đi cùng với một số người khác với vẻ mặt rất linh hoạt, người thì dữ tợn, thân hình chằn chịt những vết thẹo khắp người. Người lại hả hê cười nói như đang sắp đạt được ý định vào điều gì đó. Riêng chị ấy, nét mặt muốn nuốt chửng con mồi luôn luôn kề cận cản trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-lan-yeu-em/1778565/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.