- tôi mệt rồi, anh đi đi - tôi trả lời hờ hững vì xung quanh toàn là tai mắt của chị ấy, để hắn vì tôi mà hi sinh quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp.
Hắn tỏ vẻ tức giận, trông khuôn mặt toát lên sự kiêu ngạo và hung hăng bất ngờ.
- có anh ở đây mà em sợ à? Em đang nghĩ anh không thể bảo vệ được hai mẹ con em?
- tốt nhất, anh nên trở về bên gia đình của mình. Tôi không mang thai như lời đồn họ nói, và anh cũng chẳng cần nói đôi ba lời trách nhiệm đó với tôi.
Tôi cự tuyệt bên ngoài, trong lòng biết bao nhiêu là sóng gió vây quanh? Tim tôi đau như cát nhưng vẫn phải bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Đó chính là tột cùng của nỗi đau, con người ta chỉ muốn an nhiên mà sống.
- em dám bỏ trốn cùng với anh không?
Hắn nó rõ to, đến mức cả biệt thự này có thể nghe thấy được. Hắn làm vậy được gì chứ? Bên một đứa vô dụng như tôi sao? Hắn đang xây dựng nên câu chuyện cổ tích?
- anh điên rồi, anh đừng nói nữa được không? Tôi cần nghĩ ngơi.
- em lạnh nhạt, em từ chối tất cả, thật tâm em nghĩ gì về anh đều không sao! Miễn là...em có chấp nhận ra đi cùng anh không?
- ra đi cùng anh? Tôi sẽ được gì và anh sẽ mất gì? Anh không nghĩ đến chuyện đó? Anh có gia đình, có sự nghiệp, còn tôi? haha... Anh có cả một cơ ngơi rộng lớn như thế này trong tay, thử hỏi xem...một đứa quèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-lan-yeu-em/1778554/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.