Hành động lúc này tôi làm là hành động tự nhiên, không có sự thúc đẩy hay do ai sắp đặt. Thấy hắn ngồi đó dưới trời mưa lớn như vậy, có chăng tôi không đau lòng? 
Lúc sáng hắn vẫn còn bình thường mà? Giờ lại ũ rũ dưới cơn mưa? Có chuyện gì sao? Hay là...như lời của Tử Phi Long đã nói, hôm nay là ngày mà hắn cùng Chu Phí về thăm gia đình chị ấy, nhưng hắn lại không đi.....vì mình? 
- anh không thấy mưa à? - tôi buột miệng hỏi 
Thấy hắn vẫn im lặng, tôi càng muốn hỏi nhiều hơn 
- anh có chuyện gì cũng phải trả lời chứ, tại sao lại ngồi ở đây? Anh không thể trả lời tôi được? 
Mưa càng lúc càng lớn dần, lớn dần hơn... Chiếc ô tôi đang cầm không đủ khoảng trống cho cả hai được nữa. Tôi dù sao cũng được, tôi đưa hẳn chiếc ô sang cho hắn. Còn mình thì ướt đẫm nước mưa. 
Hắn đột nhiên có phản ứng thật 
- em bị làm sao vậy? Không thấy mưa lớn vậy à? - sự cáu gắt hiện lên trên khuôn mặt đầy giọt mưa của hắn 
- anh mau đứng dậy rồi về ngay đi. - tôi cũng không vừa đáp lại 
- em đến đây làm gì? Hả..? Mặc kệ anh đi! 
Hắn cứ ngồi lỳ ở đây như thế, chẳng khác nào tệ bạc với cơ thể mình, chắc chắn khi về đến nhà rồi sẽ lăn đùng ra sốt cho mà xem. 
Thấy tình hình càng lúc càng không ổn. Tôi vứt chiếc ô xuống đất, ngồi đây chịu trận với hắn luôn, xem ai mới xứng đáng là người lỳ nhất. Hắn ngạc nhiên trước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-lan-yeu-em/1778541/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.