Tôi đã dự định trong đầu là sẽ bỏ đi ngay tức khắc, nhưng bất chợt, thầy ấy nói một câu khiến tôi chùn chân lại.
- 3 năm rồi, đã 3 năm thầy mới can đảm bày tỏ tất cả những tình cảm của mình với em!
"3 năm?" Chẳng phải thời gian tôi gặp thầy chỉ vừa một năm nay sao? Thầy ấy đang nói điều gì vậy? Tình cảm?
- em còn nhớ năm 11 của em, lúc đó em đang trình diễn tiết mục ở trường. Không may bạn phụ trách tiết mục guitar vắng mặt,...
- là thầy sao? Người thay thế khi ấy là thầy?
- trước đó thầy bắt gặp được nét mặt lo lắng của em trong hậu trường. Vì là một đại diện cho ban giám khảo bên dưới, không còn cách nào khác ...
- người che mặt hôm đó chính là thầy! - tôi xúc động - nhưng...đến sau lúc đó, thầy không lại gặp em? Em thật sự không biết thầy là người đã giúp em vượt qua nỗi sợ đó!
- thầy như bị một lực nào đó thôi miên, đến tận bây giờ vẫn vậy. Những tiết mục em tham gia, thầy đều đứng bên dưới để lắng nghe. Và...
-...
- nhưng lúc đó em lại còn nhỏ quá, một học trò cấp 3 bỗng dưng một ngày nằm trọn trong trái tim của người khác, đến mức không ra khỏi được.
- việc thầy xin vào dạy ở trường đại học Thường Xuân cũng là do điều này? - tôi đoán
Mong rằng nó không phải là sự thật. Tôi không muốn ai quá đặt niềm tin vào mình mà làm ảnh hưởng cả tương lai xa vời của họ. Bởi vì sao? Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-lan-yeu-em/1778536/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.