Chị ấy không thèm ngoảnh mặt lại nhìn tôi, lạnh lùng bước lên xe rồi đi mất. Tôi đứng lẻ loi một mình nơi nhiều người thế này thì có chút e ngại. Tôi tránh né ánh mắt của mọi người nhìn mình mặc dù chị Chu Phí bảo chẳng sao.
- Thể Hy à? - giọng của thầy chứ chẳng sai
- thầy! - tôi mừng rỡ
- em vào trong đi, thầy cứ nghĩ Chu Phí sẽ không đưa em đến chứ. Càng đông người thì càng vui thôi.
Tôi lé lút nhìn xung quanh, mắt đảo đến đảo lui không xác định phương hướng.
- em tìm Khải Tôn à? cậu ấy không có ở đây, vừa mới vào trong nhà rồi.
- ơ..em...em...em không có tìm hắn... em...
- bồ mày đến rồi à? - lại là giọng của hắn
Tôi hơi xụ mặt khi thấy hắn, tôi còn chưa thể quên được chuyện lúc tối. Đến giờ nó vẫn còn in sâu trong đầu tôi về hắn. Lúc này không nhất thiết hắn phải ám tôi thế này đâu.
- em cứ đi thẳng vào trước đi, thầy sẽ vào sau.
May mà có thầy giải cứu vụ này, nếu không phải có người đến chặt cây cổ thụ mà tôi bám víu mới "khiêng" tôi đi nỗi.
- mày biết gì không? bạn gái mày không những "ngon", mà còn...
- mày dừng lại được rồi. Tao không muốn mày suốt ngày bình phẩm một người phụ nữ nào đó như vậy nữa. Mày không thấy chán?
- chán à? là bạn gái mày tự nguyện dâng cho tao. Chã lẽ "mèo" mà chê "mỡ" sao?
- Lâm Thể Hy là học trò của tao, mày đừng nghĩ những việc mày làm là gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-lan-yeu-em/1778517/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.