- tốt nhất chị nghĩ chị nên đưa trực tiếp số tiền này cho gia đình em, để em có thể yên tâm hơn khi chỉ nghĩ duy nhất một việc đó là..
- sinh con - tôi tiếp lời - em biết, em hứa với chị...xin chị hãy giúp em lần này.
Tôi nhịn nhục, cắn răng chịu đựng những tổn thương này trong lòng. Bề ngoài vui vẻ, hoạt bát với mọi người, nhưng mấy ai hiểu được nỗi lòng tôi đang trải ? Họ chỉ biết được cảm xúc nhất thời của tôi mà lại không hiểu tâm tư sâu thẳm. Nước mắt tôi không chịu được nữa, chảy ra không ngừng.
- em khóc à? chị mới chính là kẻ đáng thương nhất đây này! Chị đáp ứng cho em mọi mặt, nhưng còn em? ngay cả việc ngủ với anh ấy, mang thai con của chị mà em vẫn không làm được! Vậy người nên khóc là ai hả em? - Chu Phí vứt khăn tay cầm trên người xuống đất, ánh mắt hừng hực phẫn nộ
- em..em...
Tôi thú thật có một phần sợ chị ấy bị tổn thương, một phần lại muốn trả ơn trả nghĩa cho chị ấy, nhưng 20 năm nay tôi chưa từng nghĩ làm một việc nói thì đơn giản, mà làm lại khó thế này.
- em đừng tưởng em làm gì, ở đâu, với ai mà chị lại không biết! Em còn trinh đúng chứ? Vì em chưa từng ngủ với ai, kể cả hơn 1 tuần nay em về nhà chị, nhiệm vụ của em vẫn chưa hoàn thành!
Tôi bỡ ngỡ khi nghe từng lời chị ấy nói, hai đầu gối bắt đầu đau nhức dữ dội, tôi quỳ hình như cũng hơn 1
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-lan-yeu-em/1778512/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.