Tuệ Sam bưng đồ ăn đặt lên bàn, Lưu Đình cũng dọn chén đũa, nếu ba mẹ cô ta mà nhìn thấy hình ảnh này chắc cũng phải rớt nước mắt, vì trước giờ cô ta làm gì động tay động chân đến việc nhà hay bếp núc. Vậy mà hôm nay đột nhiên chạy đến nhà anh đòi nấu nướng rồi dọn thức ăn.
Tiếng chuông từ ngoài cổng vang lên, dì Mai bước ra mở cổng, xe của anh lăn bánh vào sân nhà.
Cô vừa thấy anh liền chạy đến, Niên Thường dang tay ôm lấy cô.
Tuệ Sam mỉm cười:
- Anh về rồi.
Niên Thường cong môi, hôn lên má cô:
- Ở nhà ngoan không đây?
Cô vui vẻ đáp:
- Dĩ nhiên là ngoan, à phải rồi, có Lưu...
Chẳng kịp nói hết câu thì Lưu Đình đã xen ngang lời cô, trông thấy cử chỉ ngọt ngào của anh và cô mà cô ta ngứa cả mắt. Tự mình đến dù chẳng ai mời gọi rồi cũng tự bản thân ganh ghét trước hạnh phúc của người khác.
- Anh Niên Thường, em chờ anh về nãy giờ. Em có nấu bữa cơm chiều cho anh rồi. Anh mau tắm rửa rồi chúng ta cùng ăn cơm.
Cô ta tráo trở đến mức không biết ngượng. Bữa ăn do cô và Dì Vân nấu nướng từ đầu đến cuối, cô ta nào có làm được gì. Ấy vậy mà giành hết công, còn bỏ Tuệ Sam sang một bên, xem cô như người vô hình.
Anh cau mày nhìn cô ta, thái độ không hề vui vẻ:
- Cô đến đây làm gì?
Lời nói phũ phàng của anh khiến cô ta hơi sượng sùng, nhưng tính nết nào biết nhục, cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-tong-cuong-si-doat-tinh-tu-phut-dau/985071/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.