Thư viện tĩnh lặng, cô ngồi trong lòng anh, trên tay của cô là một bìa nhựa kê giấy vẽ và một cây bút. Tuệ Sam ngước nhìn Niên Thường.
- Anh miêu tả người đó thử xem. Em không chắc là em sẽ giống hệt, nhưng em nghĩ cũng được tầm bảy tám phần.
Niên Thường hôn lên tóc cô, đột nhiên hôm nay anh bảo muốn cô vẽ giúp chân dung của một người, nhưng anh lại không có bất kỳ hình ảnh nào của người đó.
Anh miêu tả chi tiết về dung mạo của người đó:
- Cô bé ấy có gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, sống mũi cao, đôi môi trái tim và...một nụ cười rất thiên thần,...
Tuệ Sam phác họa những nét vẽ trên giấy, chẳng hiểu sao trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác "hơi ghen ghen". Cô không nhịn được nên cất lời:
- Cô bé đó là ai vậy anh?
Niên Thường dường như nhận ra giọng điệu có hơi khác thường của cô, anh mỉm cười, cố tình "châm dầu vào lửa":
- Cô ấy là người trong mộng của anh.
Tuệ Sam dừng bút, vẻ mặt của cô chẳng chút vui vẻ, không thấy cô nói gì, anh vòng tay ôm vai cô từ phía sau:
- Sao vậy? Sao lại không vẽ nữa.
Cô bỗng cắn vào tay anh, cắn yêu nhẹ nhàng nhưng cũng hơi đau như một sự trừng phạt:
- Anh tự đi mà vẽ.
Cô vừa định ngồi dậy thì anh vội ôm chặt cô giữ lại:
- Thôi mà, anh đùa đó. Em ghen sao?
Bị nói trúng tim đen, cô cố lấy lại chút phong độ:
- Ai mà thèm ghen.
Niên Thường cúi đầu hôn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-tong-cuong-si-doat-tinh-tu-phut-dau/985069/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.