Thái độ tức giận đến mức đáng sợ này của anh khiến Lưu Đình một phen hú vía. Cô ta cố giữ bình tĩnh, sự cao ngạo không cho phép Lưu Đình hạ mình:
- Anh có cần lớn tiếng vậy không? Trước sau anh cũng sẽ thuộc về tôi thôi!
Dứt lời Lưu Đình rời đi, dáng vẻ đỏng đảnh hậm hực.
Cô ta vừa đi lướt qua, Tuệ Sam đứng nép sau cánh cửa liền bước đến gần lối vào. Thư ký Lục đứng cạnh cô, dùng ánh mắt nhướng nhướng vào trong, ra hiệu cô hãy vào trong đó.
Nhận thấy tình hình không ổn, thư ký Lục đành làm liều, âm thầm gọi điện báo với cô chuyện anh đang ở bệnh viện. Anh ấy nghĩ chỉ có cô mới có thể khiến tâm trạng của anh tốt hơn.
Từ villa đến bệnh viện khá gần, chỉ mất tầm mười phút đi xe. Cô vừa nhận được điện thoại đã tức tốc chạy đến.
Những lời Lưu Đình nói với anh, cô đã nghe thấy cả. Cô bước vào trong, tuy không nhìn thấy nhưng anh rất nhạy bén, vừa nghe tiếng bước chân anh đã cất lời:
- Tôi bảo cô biến đi.
Tuệ Sam không tránh khỏi giật mình bởi giọng điệu hằn học từ anh. Cô thở nhẹ một hơi, nhẹ nhàng bước đến gần anh. Nhìn rõ thức ăn vương vãi khắp sàn, cô biết anh đang rất bức bối.
Niên Thường nhíu mày, lời nói bỗng chốc nhỏ nhẹ hẳn:
- Là em sao? Tuệ Sam...
Cô rất ngạc nhiên lẫn xót xa khi thấy anh bị thương như vậy. Tuệ bước đến vòng tay ôm lấy cổ anh.
- Sao anh biết là em?
Dù anh đang giận như chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-tong-cuong-si-doat-tinh-tu-phut-dau/985064/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.