Trong thư viện, cô ngồi trước giá đỡ để tranh, cẩn thận vẽ từng đường nét. Niên Thường ngồi bên cạnh, vài giây lại lén nhìn sang cô, hôm nay anh cũng "bon chen" mà vẽ tranh cùng Tuệ Sam.
Cô dừng bút, khung cảnh dòng suối trong một khu rừng trên đồi vẫn đang dở dang. Quay qua nhìn sang bức tranh của anh, cô xém giật cả mình:
- Anh vẽ gì vậy?
Niên Thường nhìn bức tranh với mặt đầy tự hào:
- Vẽ em đó, em không nhận ra mình à?1
Cô đứng hình mất vài giây rồi thốt lên:
- Sao chứ? Trông mắt anh, em xấu vậy sao?
Anh nghe cô nói vậy thì liền xụ mặt, Niên Thường buông cọ đặt xuống bảng pha màu.
- Ý em là chê anh vẽ xấu?
Cô vội lắc đầu:
- Không phải, nhưng mà...sao anh vẽ mặt em méo quá vậy?
Cô không nhịn được bèn nhích ghế lại ngồi gần anh, dùng đầu của thân cọ chỉ vài những điểm bất ổn của bức chân dung:
- Đây, mắt thì hí, có một đường ngang thôi, chân mày lệch, mũi tẹt, môi lại quá dày. Không giống em một chút nào, anh vẽ ai chứ đâu phải em.
Anh bỗng ôm lấy cô khiến Tuệ Sam thoáng giật mình:
- Anh vẽ xấu nhưng không có nghĩa là em không đẹp. Em không nhận ý nghĩa của bức tranh sao?
Cô hơi nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe anh nói.
- Ý nghĩa?
Niên Thường mỉm cười:
- Dù em có thế nào trong lòng anh, em vẫn là đẹp nhất.
Cô nở nụ cười, bây giờ mới nhận ra anh dẻo miệng đến vậy. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn, bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-tong-cuong-si-doat-tinh-tu-phut-dau/985060/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.