- Cũng không nhiều, sáu món ăn một món canh, hôm nay nhiều người, lát nữa Tình Tình cũng về, người một nhà chúng ta làm sao có thể thiếu món ăn chứ? - Sở Tuệ Phương cười nói.
- Được rồi, vậy thì sáu món ăn!
Lưu Duy Sơn suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, hôm nay cộng cả Tiếu Tình thì là bảy người, sáu món ăn một món súp cũng không tính là nhiều!
Trở lại trong phòng khác, Dương Minh cùng Lưu Duy Sơn cũng không hề thảo luận chủ đề lúc trước nữa, mà nói một chút chuyện bên trường học sau khi Dương Minh đi. Việc Lưu Duy Sơn tiếp nhận chức hiệu trưởng đã không cần lo lắng nữa, mà Dương Minh bên này chẳng những có thể giữ lại học tịch, hơn nữa cũng có thể tốt nghiệp đúng hạn, thậm chí nói là sớm hơn cũng được. Bao gồm cả Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai ba người cũng có thể tốt nghiệp trước!
Đây cũng không phải là Lưu Duy Sơn lấy việc công làm việc tư, mà là Hạ Băng Bạc bên kia nhất định sẽ chào hỏi, đối với nhân sĩ đặc thù như Dương Minh, lại là người sẽ làm ra cống hiến kiệt xuất cho xã hội, trường học đương nhiên phải chiếu cố hắn và người nhà của hắn.
Mà Lưu Duy Sơn là cha nuôi của Dương Minh, chẳng qua là gặp vừa đúng người, càng thêm dễ nói chuyện mà thôi.
- Con không nói cha cũng sẽ không biết rõ, con giải thích như vậy, bản thân cha cảm thấy rằng quyền lực của cái cục điều tra thần bí chỗ con quả thực không nhỏ a!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1536208/chuong-1777.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.