Chương trước
Chương sau
- Cũng không nhiều, sáu món ăn một món canh, hôm nay nhiều người, lát nữa Tình Tình cũng về, người một nhà chúng ta làm sao có thể thiếu món ăn chứ? - Sở Tuệ Phương cười nói.
- Được rồi, vậy thì sáu món ăn!
Lưu Duy Sơn suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, hôm nay cộng cả Tiếu Tình thì là bảy người, sáu món ăn một món súp cũng không tính là nhiều!
Trở lại trong phòng khác, Dương Minh cùng Lưu Duy Sơn cũng không hề thảo luận chủ đề lúc trước nữa, mà nói một chút chuyện bên trường học sau khi Dương Minh đi. Việc Lưu Duy Sơn tiếp nhận chức hiệu trưởng đã không cần lo lắng nữa, mà Dương Minh bên này chẳng những có thể giữ lại học tịch, hơn nữa cũng có thể tốt nghiệp đúng hạn, thậm chí nói là sớm hơn cũng được. Bao gồm cả Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai ba người cũng có thể tốt nghiệp trước!
Đây cũng không phải là Lưu Duy Sơn lấy việc công làm việc tư, mà là Hạ Băng Bạc bên kia nhất định sẽ chào hỏi, đối với nhân sĩ đặc thù như Dương Minh, lại là người sẽ làm ra cống hiến kiệt xuất cho xã hội, trường học đương nhiên phải chiếu cố hắn và người nhà của hắn.
Mà Lưu Duy Sơn là cha nuôi của Dương Minh, chẳng qua là gặp vừa đúng người, càng thêm dễ nói chuyện mà thôi.
- Con không nói cha cũng sẽ không biết rõ, con giải thích như vậy, bản thân cha cảm thấy rằng quyền lực của cái cục điều tra thần bí chỗ con quả thực không nhỏ a!
Lưu Duy Sơn nghe xong lời của Dương Minh không khỏi cảm thán:
- Có thể tham gia bất kỳ án kiện nào, hơn nữa có quyền lực điều tra bất cứ một chuyện gì, hiệu trưởng như cha, chẳng phải là đã ở trong vùng quản hạt của con sao?
"Ha hả…" Dương Minh từ chối cho ý kiến cười cười:
- Lời của cha nuôi cũng không có sai, chẳng qua kể cả có đặc quyền, chúng con cũng không dùng bừa, cũng chỉ có những chuyện tình khó xử lý kia chúng con mới có thể gia nhập, nếu không chẳng phải loạn hết sao?
- Con có thể nghĩ như vậy để tự ước thúc mình cũng không phải dễ dàng!
Lưu Duy Sơn tán thưởng nói:
- Thanh niên lớn giống như con mà không kiêu ngạo cũng không nhiều, có quyền thế như vậy còn có thể khắc chế mình đúng là thật khó được a!
- Cha nuôi… cha đừng nói như vậy, thực ra thì con cũng chỉ là một người bình thường, tỷ như hôm nay Từ phó hiệu trưởng tìm con gây phiền toái, con chẳng phải cũng phải dùng đặc quyền mới giải quyết được hay sao?
Dương Minh cười khổ nói:
- Hơn nữa, sau đó lão cũng chẳng phải cũng bị điều tra hạ cương vị sao? Nếu như không có cục điều tra thần bí sau lưng con mạnh mẽ tham gia vào, tin rằng chuyện cũng không có kết quả nhanh như vậy! Từ phó hiệu trưởng cũng đã là lão thành của trường học, không thể không có bối cảnh cùng chỗ dựa, coi như chính hiệu trưởng bây giờ của trường học thì cũng có thể làm gì lão! Nhưng bây giờ, có cục điều tra thần bí gia nhập, tất cả bối cảnh cũng trở nên không có hiệu quả. Những người muốn nói chuyện thay lão cũng sẽ e sợ dính líu đến bọn họ mà tránh không kịp…
- Con nói cái này cũng không sai, nhưng đây cũng là lợi dụng hợp lý, con cũng không phải là làm xằng làm bậy! - Lưu Duy Sơn khoát tay áo nói:
- Chính bản thân Từ phó hiệu trưởng có vấn đề, nếu như lão không có vấn đềm, giống như cha vậy, thì làm sao mà phải sợ bị điều tra?
- Ha hả… đúng như thế. - Điểm này Dương Minh không thừa nhận cũng không được.
Lúc Sở Tuệ Phương cùng ba người Trần Mộng Nghiên sắp làm xong thức ăn và bưng phần lớn lên bàn Tiếu Tình mới trở về nhà.
Lúc nãy Lưu Duy Sơn đã gọi điện cho nàng, nói Dương Minh ở chỗ này, cho nên Tiếu Tình nhìn thấy Dương Minh cũng không cảm thấy kỳ quái, chẳng qua thấy Dương Minh đem cả ba người bạn gái đến thì cũng có chút kinh ngạc!
Nhưng mà nàng cùng ba người đều biết nhau, hơn nữa thời điểm ở làng du lịch của Tôn Khiết ở thành phố Đông Hải cũng đã gặp mặt nhau, cũng rất quen thuộc lẫn nhau cho nên nói:
- Mộng Nghiên, Chỉ Vận, Giai Giai, các em cũng tới?
"Dạ, chào chị Tiếu Tình!" Trần Mộng Nghiên cùng Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai ba người gần như trăm miệng một lời vấn an Tiếu Tình, dù sao các nàng là bạn gái của Dương Minh, Tiếu Tình cũng là chị gái của các nàng!
- Dương Minh, em cũng thật lợi hại nha? Đem ba người bạn gái tới cửa, không lo dọa sợ cha mẹ nuôi sao?
Tiếu Tình nhìn Dương Minh một cái cười hỏi, nhưng một chút ý trách cứ cũng không có.
- Ách… chị Tiếu Tình, cha nuôi cùng mẹ nuôi cũng không bị dọa sợ a, không chỉ như thế, còn cho mấy cô ấy tiền đổi xưng hô nữa! - Dương Minh cười nói.
"Hả? Phải không?" Tiếu Tình lúc này đúng là hơi nghi ngờ, cha nuôi là người cởi mở như vậy sao? Làm sao mà thoáng một cái là có thể tiếp nhận chuyện Dương Minh có ba người bạn gái? Đúng rồi, nhất định là tại lúc trước mình cũng đã đề cập chuyện này với cha nuôi, cho nên cha nuôi cũng đã có chuẩn bị trong lòng, thời gian dài nên cũng có thể đón nhận được!
- Đúng thế mà, chị Tiếu Tình, chị có nên cũng chuẩn bị phong bao lì xì cho mấy cô ấy hay không? Làm cho mấy cô ấy cũng đổi xưng hô với chị, sau này trực tiếp gọi chị? - Dương Minh nói, làm cho Tiếu Tình mở trừng hai mắt, ý tứ ở trong đó không cần nói cũng hiểu.
Tiếu Tình sao có thể không hiểu? Trong lòng thầm vui mừng, nhưng trên mặt cũng bất động thanh sắc nói:
- Tốt, nếu ba mẹ cũng đã cho tiền đổi xưng hô, mình thân làm chị, làm sao có thể không cho chứ?
Tiếu Tình vừa nói xong liền móc ra một xấp tiền ở trong túi, chia làm ba phần, cũng không có tính toán mỗi phần có bao nhiêu, trực tiếp đưa tới trước mặt Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai cũng Lâm Chỉ Vận.
"Cái này…" Trần Mộng Nghiên cũng hơi do dự, một ngày hôm nay thu ba phần tiền đổi xưng hô, có phải là hơi nhiều hay không?
"Cầm lấy đi!" Dương Minh cười cười: "Mộng Nghiên, không cần khách khí với chị Tiếu Tình!
"Vâng, vậy thì cảm ơn chị Tiếu Tình!" Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói như vậy cũng gật đầu đồng ý, thu tiền lại.
Mà Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận thấy Trần Mộng Nghiên thu tiền, cấc nàng cũng thu tiên theo, hơn nữa còn nói lời cảm ơn.
- Sau này khi không có người nào thì cứ gọi là chị, không cần phải gọi chị Tiếu Tình. - Tiếu Tình cười nói.
"Vâng ạ, chị" Trần Mộng Nghiên gật đầu nói.
Sở Tuệ Phương bưng bát canh cuối cùng để lên bàn, nhìn mấy người trong phòng khách nói:
- Các con thu dọn nhanh một chút, chuẩn bị ăn cơm. Ăn một chút nhân lúc còn nóng, nếu không tí nữa nguội lại không dễ ăn đâu!
- Mộng Nghiên, Chỉ Vận, Giai Giai, các em mau thu tiền lại, sau đó đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm! - Dương Minh nói.
Đám người Trần Mộng Nghiên đáp một tiếng, sau đó đi vào toilet rửa tay, mà Tiếu Tình thì muốn trở về phòng thay quần áo, Dương Minh cũng đi theo.
Ở trong nhà Lưu Duy Sơn, Dương Minh đi theo Tiếu Tình cũng không khiến đám người Trần Mộng Nghiên hoài nghi, các nàng căn bản cũng không suy nghĩ nhiều gì cả.
- Em cũng vào làm cái gì… nha! Anh định làm gì?
Tiếu Tình vừa vào cửa, tay của Dương Minh đã trèo lên vai thơm của nàng, làm cho Tiếu Tình giật mình! Cửa phòng này vẫn chưa đóng đâu, Dương Minh mỗi lần đều to gan như thế nếu bị người ta thấy thì làm sao bây giờ? Nàng bị làm cho sợ đến mức vội vàng đóng cửa phòng lại, trợn mắt nhìn Dương Minh một cái, tức giận nói:
- Anh không sợ bị người khác nhìn thấy à? Hôm nay anh muốn làm gì?
- Mấy cô nàng Mộng Nghiên đi rửa tay rồi, không nhìn thấy đâu.
Dương Minh cũng cười cười, nói như chẳng sao cả.
Các bạn thanks ít lắm ý Lản hết cả nòng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.