Sau đó, Trần Mộng Nghiên rón rén đi theo sau Dương Minh ra khỏi phòng khách.
Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận không hề chú ý tới việc này mà chỉ chăm chú thiết kế làm y phục. Chỉ nghe thấy Trần Mộng Nghiên nói là đi vệ sinh, không để ý gì hết, tiếp tục bắt tay vào chuyện làm y phục.
Dương Minh cũng không nghĩ Trần Mộng Nghiên sẽ đi theo sau, cũng không phải là tính cảnh giác của Dương Minh không cao, mà Dương Minh nghĩ đây là nhà của mình, bên trong cũng như bên ngoài đều đã được lắp đặt thiết bị bảo vệ. Nếu như có ai đó đến gần biệt thự thì Dương Minh sẽ nhận được tiến hiệu thông báo ngay.
Mà trong nhà cũng toàn là người nhà. Dương Minh không hề có ý cảnh giác. Nếu sống mà phải cảnh giác với cả người thân thì quả là mệt mỏi.
- Hạ ca.
Dương Minh nói chuyện điện thoại.
- Dương Minh, thời gian đã được xác định, ba ngày sau, tập hợp ở thủ đô Yên Kinh.
Hạ Băng Bạc nói xong, cũng lâm vào trầm mặc.
- A...... Em biết rồi.
Dương Minh im lặng một lúc rồi cười.
- Haizzz......
Hạ Băng Bạc thở phào nhẹ nhõm:
- Anh còn sợ em đổi ý vào phút chót!
- Sự tình chung quy đều phải giải quyết, em không đi thì ai đi đây?
Dương Minh nhún vai:
- Em cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
- Em biết nghĩ như vậy là tốt rôi! Bất quá, mấy ngày này, em hãy sắp xếp hết chuyện gia đình đi, lần này đi…
Hạ Băng Bạc không nói hết câu. Thực tế thì hắn cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1536192/chuong-1761.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.