Chương trước
Chương sau
- Hả…? phải lâu như vậy ư?
Vũ Tích nghe xong lời của Dương Minh, nhìn anh ấy với vẻ kinh ngạc.
- Uhm.như thế được coi là nhanh rồi, không mất bao lâu nữa đâu…
Dương Minh gượng cười:
- Chỉ sợ sau khi bình phục, em sẽ chấp nhận sự theo đuổi của người khác, vì thế trước khi đi anh phải nói trước với em.
Đương nhiên, đó chỉ là một cái cớ của Dương Minh mà thôi, tình hình của Vũ Tích, Dương Minh rất rõ ràng, Quan Học Dân đã nói rồi, trừ Lâm Đông Phương ra, không người nào có thể làm cho Vũ Tích đứng dậy được, không xuất hiện kỳ tích, kể cả chính ông ấy cũng không thể làm gì được.
Nếu không thì Quan Học Dân cũng không hết lời nói như vậy.
- Sẽ không mà!.
Sắc mặt của Vũ Tích lập tức đỏ lên, trong lòng nàng rất thích Dương Minh, chẳng qua là trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, hạnh phúc tới quá nhanh, làm cho nàng không thể tiếp nhận được, đương nhiên Vũ Tích không thể không nghĩ tới Dương Minh đột nhiên biểu lộ tình cảm có phải còn có những nguyên nhân khác hay không, nhưng mà sau đó Dương Minh cũng đã giải thích, nói rằng anh ấy muốn đi thi hành nhiệm vụ, chậm thì mấy tháng lâu thì mấy năm, cho nên Dương Minh đột nhiên biểu lộ lúc này, cũng là chuyện bình thường thôi.
Chẳng qua là, câu hỏi của Dương Minh cũng có chút dư thừa, cho dù là Dương Minh không biểu lộ tình cảm, Vũ Tích cũng không thể thích người khác được, giây phút đó,hình ảnh của Dương Minh đã khắc sâu trong tim của cô ấy rồi, khiến cho cả đời Trầm Vũ Tích không có cách nào quên được.
Nhất là sau khi chân Trầm Vũ Tích bị bệnh, Dương Minh phải chạy đi chạy lại vì chuyện đó, làm cho Vũ Tích rất cảm động, trước đó yêu thích Dương Minh có thể xuất phát từ sự rung động của việc anh hùng cứu mỹ nhân, cũng có thể là ham mê tiền tài của Dương Minh, nhưng mà bây giờ thì cô ấy thật lòng thích Dương Minh, người con trai đã làm nhiều cô gái khác phải động lòng.
Vì thế, Vũ Tích kiên quyết phủ nhận sự suy đoán của Dương Minh:
- Em. Em sẽ chờ anh về.
- Hì hì.., em đã nói như vậy thì anh yên tâm rồi, có nên "đóng dấu" em không nhỉ?
Dương Minh cười hỏi.
- Đóng dấu gì cơ?
Vũ Tích đờ người ra.
- Làcho anh hôn một cái.
Dương Minh nói.
- Không. Không được đâu.
Vũ Tích có chút thẹn thùng, cho dù đó luôn luôn là điều mà cô ấy mong chờ, nhưng mà khi Dương Minh nhắc tới thì Vũ Tích lại ngượng ngùng, dù sao cũng là con gái, lại ở trong nhà người khác, cô ấy nào dám để cho Dương Minh hôn chứ?
- Hi hi…, vậy cho nợ trước đó, chờ anh trở lại sẽ thu cả vốn lẫn lãi nha.
Dương Minh cũng không phải là muốn hôn Vũ Tích thật, nhưng là muốn cho nàng thấy biểu hiện của anh là thật, làm cho nàng tin đó là sự thật.
- Dạ.
Vũ Tích đỏ cả mặt gật đầu.
- Vậy em ở nhà cố gắng dưỡng bệnh nhé, tốt nhất là khi anh trở lại thì có thể đứng lên chào đón anh đấy.
Dương Minh cố gắng động viên Vũ Tích
- Dạ, dạ em nhất định sẽ làm được.
Hiện tại trong lòng Trầm Vũ Tích tràn đầy hi vọng, nàng dường như có thể nhìn thấy mình sau khi đứng dậy thì Dương Minh nắm tay nàng đi dạo trong khu vườn nhỏ. cuộc sống mới đẹp làm sao!
- Hì hì, anh đi Vân Nam, có muốn anh mua quàcho không?
Dương Minh hỏi.
- Không cần thiết đâu. anh bình an trở về là em rất vui lắm rồi.
Vũ Tích không có yêu cầu gì hết.
- Vậy thì anh chọn cho em nhé.
Dương Minh nói. Thật ra thì hắn vẫn chưa nói ra lời trong con tim mình, đó chính là tìm được Lâm Đông Phương, món quà tốt nhất mà anh dành cho Vũ Tích.
Chỉ là Lâm Đông Phương đã nhiều năm không có tin tức rồi, mà tự mình đi thực thi nhiệm vụ, có thời gian để tìm Lâm Đông Phương hay không, vẫn là một vấn đề.
- Dạ.
Vũ Tích gật đầu.
- Anh đi đến đó, có thể sẽ tắt điện thoại, một thời gian ngắn có thể cũng không có tin tức, em không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu.
Dương Minh "tiêm phòng" trước cho Vũ Tích, lỡ như Vũ Tích tìm không được mình,thì cô ấy tự dằn vặt bản thân thì phải làm sao đây?
- Dạ, em biết, anh làm công việc tốt là được rồi, không cần phải để ý đến em đâu
Vũ Tích gật đầu, nói một cách ngoan ngoãn.
- Ở nhà, nếu có chuyện gì, thì gọi điện thoại cho Báo ca nhé, bây giờ anh liền gọi điện nói cho hắn một tiếng.
Dương Minh do dự một chút nói.
Mặc dù Quan Học Dân ở thành phố này cũng là nhân vật rất có danh vọng và uy tín, nhưng tóm lại là không thể tốt hơn so với Bạo Tam Lập ở một số phương diện, cho nên Dương Minh vẫn muốn nhắn nhủ một chút với Bạo Tam Lập.
- Dạ.Không cần đâu, Báo ca đối với em rất tốt mà.
Trầm Vũ Tích càng ngượng ngùng thêm.
- Uh…, vẫn phải cho hắn biết.
Dương Minh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Bạo Tam Lập.
- Dương ca.
Bạo Tam Lập bắt điện thoại rất nhanh, cho dù Dương Minh sắp phải đi rồi, Bạo Tam Lập vẫn kính trọng Dương Minh giống như trước, sự kính trọng này đến từ sự ngượng mộ Dương Minh, Dương Minh đối với hắn mà nói chính là một vị thần, vì vậy Bạo TamLập cả đời này sẽ không bao giờ có ý nghĩ chống đối lại Dương Minh, chỉ muốn tận tâm tận lực làm việc bên cạnh Dương Minh.
- Báo Tử, đang làm gì đấy?
DươngMinh hỏi.
- Em đang ở công ty, Dương ca! Em có một việc muốn báo cáo với anh.
BạoTam Lập nói:
- Em đang muốn gọi điện cho anh, sự việc là như thế này, bên Liễu gia vừa xảy ra chuyện, Liễu Họa Mi bị giam lỏng rồi, cô ấy gọi điện thoại cho chúng ta muốn mượn tạm "binh lực" để khống chế cục diện….Em vẫn chưa đồng ý, muốn hỏi ý kiến của anh để xem thế nào.
- Hả…? Liễu Giang Duyên lão gia không phải là vẫn chưa chết à? Sao người nhà ông ta lại có sự lo lắng sốt ruột rồi?
Dương Minh thẩn thờ một lúc, trước đó vừa nhìn thấy thông tin Liễu Giang Duyên bệnh tình nguy kịp phải nhập viện trên truyền hình mà, người của Liễu gia đã không kiềm chế được nữa rồi?
- Chưa chết, không ngoài dự đoán của em, vì thế mà con cháu của ông ấy đã bắt đầu "lục đục" rồi.
BạoTam Lập nói:
- Liễu Họa Mi đã hứa rằng, nếu chúng ta giúp cô ấy, sau khi sự việc thành công thì sẽ cho chúng ta hai mươi phần trăm cổ phần.
- Ồ…, cái thứ hứa suông này, không xem ra gì đâu.
Dương Minh cười nói:
- Cô ta cũng nói rồi, là sau khi sự việc thành công, mà sự việc thành công thì thật sự có phải dễ như thế không chứ? Hiện nay hoàn cảnh của cô ta là rất bất lợi, chúng ta giúp cô ta cũng chưa hẳn có thể làm cho cô ta trở thành chủ của tập đoàn Giang Duyên được, mà một khi việc này thất bại, thì sự giúp đỡ của chúng ta ngày trước cũng không "đáng một xu", cô ta cũng sẽ không báo đáp cho chúng ta bất kì một thứ gì đâu.
- Đúng là như vậy, đây cũng là nguyên nhân em không lập tức nhận lời giúp cô ta, chị dâu Tiểu Lộ đang tìm người để đánh giá xem độ rủi ro, để xem có đáng để chúng ta ra tay hay không.
Bạo Tam Lập nói.
- Nghiên cứu trước một ít cũng được, đợi sau khi anh về Tùng Giang rồi nói tiếp cũng không muộn, chúng ta càng ra tay sau thì càng dễ dàng để xem xét tình hình.
Dương Minh nói:
- Đợi Liễu Họa Mi dùng hết con át chủ bài của mình, rồi cùng hợp sức với mấy anh con chú bác của cô ấy cũng không có gì là khác cả, xem xét tình hình rồi hẵng ra tay.
- Cũng được, thế thì em đợi anh trở về vậy, việc của Liễu gia thì đợi xem tình hình thế nào đã, đến khi Liễu Họa Mi bắt đầu lo lắng sốt ruột, không còn con át chủ bài nào trong tay, thì có thể sẽ cho chúng ta quyền lợi lớn nhất đấy.
Bạo Tam Lập gật đầu nói:
- Chỉ có điều là nếu như Liễu Chiết Nam hoặc Liễu Chiết Tiều tìm chúng ta để hợp tác thì phải làm sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.