Dịch + Biên: Phong Lăng
- A. không phải, chúng em hẹn ở nhà hàng.
Trần Mộng Nghiên lắc lắc đầu, nói.
Vừa nghe Trần Mộng Nghiên phủ nhận, Vương giáo sư càng thêm chắc chắn, nào có nhà hàng gì ở đây? Đây là loại bạn bè gì a?
Trong suy nghĩ của Vương giáo sư, Trần Mộng Nghiên là một sinh viên, người mời nàng dùng cơm chắc hẳn cũng là sinh viên, sinh viên cùng nhau ăn cơm nào có ai đi một mình? Đây không phải chuyện phiếm sao?
- Nga? Người bạn kia của em làm nghề gì?
Vương giáo sư cũng không vạch trần ra, mà gật gật đầu hỏi.
- Cũng là sinh viên trường ta, bên hệ máy tính.
Trần Mộng Nghiên nói.
- Cũng là sinh viên trường ta a.
Vương giáo sư trừ bỏ bĩu môi, trong lòng không ngừng xoay chuyển, quả nhiên người mời cũng là sinh viên của trường a, như thế thì càng không có khả năng!
Học chung một trường sao không cùng đi? Lừa ai đó?
- Vâng.
Trần Mộng Nghiên câu được câu không, vẫn cùng Vương giáo sư nói chuyện, nhưng trong lòng cũng có chút không yên, không biết rốt cuộc Dương Minh sẽ xử lý chuyện này thế nào?
- Mộng Nghiên, lát nữa ngồi xe tôi, chúng ta cùng đi.
Vương giáo sư bây giờ chắc chắn Trần Mộng Nghiên đang lừa mình, cho nên nhất quyết phải đi theo nàng, đến lúc đó, xem xem nàng giải thích như thế nào?
- Không cần.
Trần Mộng Nghiên lắc lắc đầu, tỏ vẻ từ chối.
Vương giáo sư thấy Trần Mộng Nghiên cũng đi tới bãi đỗ xe với hắn, tuy rằng nàng ngoài miệng nói không cần nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1536097/chuong-1666.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.