"Nếu có thể dễ dàng xử lý như vậy thì còn nói làm gì, nhưng mà." Lưu Diệp lộ ra vẻ mặt cổ quái.
"Nhưng mà cái gì? " Dương Minh có chút kỳ quái.
"Nhưng mà. Vấn đề mấu chốt là, trợ thủ kia của ta bị hắn đánh cho nằm dài dưới đất, dưới tình thế cấp bách nên rút súng ra bắn, nhưng mà." Lưu Diệp nói tới đây, lại là do dự một chút, vừa muốn nói lại vừa không.
"Nhưng mà cái gì? Ta nói này Lưu Diệp, sao ngươi cứ ấp a ấp úng như vậy? Chuyện như thế nào mà khi ngươi nói ra có vẻ lao lực quá vậy? " Lưu Diệp khiến cho Dương Minh có chút không kiên nhẫn nổi, vừa trừng mắt, vội la lên.
"Ta nói. Nhưng ngươi đừng không tin a. " Lưu Diệp đè thấp thanh âm xuống.
"Ta tin, ngươi nói đi. " Dương Minh phát hiện Lưu Diệp có điều gì giấu diếm.
"Người này đao thương bất nhập! Đạn bắn vào trán của hắn, lại dội ngược ra. " Lưu Diệp nói: "Ngươi có thể tưởng tượng ra sao? Đầu của một người, đem so sánh với đạn còn rắn chắc hơn, chuyện này có thể sao."
"Đao thương bất nhập? " Dương Minh kinh ngạc môt chặp: "Đạn bắn vào đầu lại dội ra?"
Nhìn thấy vẻ mặt Dương Minh kinh ngạc, Lưu Diệp còn tưởng rằng Dương Minh không tin, cười khổ nói: "Ta nói rồi, đúng là tương đối khó tin, ngươi không tin cũng phải. bất quá chuyện ta nói đúng là thật."
"Ta có nói không tin sao? " Dương Minh lắc lắc đầu, kinh ngạc bởi vì hắn đang nhớ đến một người, người này chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1536077/chuong-1646.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.