Mình thuộc "tổ đặc công"?, Đau đầu thật. Vào cục điều tra thần bí lâu thế mà vẫn không biết rốt cuộc mình thuộc ngành nào.
"Ngươi không biết? " Hạ Băng Bạc cũng sững sờ. Hiển nhiên đối với việc Dương Minh không biết hắn thuộc ngành này rất chi là buồn bực.
"Ngươi không nói với ta a. " Dương Minh cười khổ.
"Được rồi, coi như là ta chưa nói. Thật là. ta cũng không biết nên nói cái gì với ngươi cho tốt nữa. " Hạ Băng Bạc càng cười khổ không dứt.
"Sao vậy? ", Dương Minh cảm thấy kỳ quái liền hỏi.
"Thật sự đúng là ta chưa từng nói qua.", Hạ Băng Bạc nói: "Nhưng ta cũng khâm phục ngươi thật, trên giấy chứng nhận có ghi rõ ràng ngươi thuộc về ngành nào mà. Ngươi thật sự chưa xem?"
"Không nhìn kỹ. " Dương Minh sờ sờ cằm, nhất thời có chút ngượng ngùng.
"Xem như ngươi lợi hại!" Hạ Băng Bạc có chút khóc cười không xong: "Tốt rồi, vốn muốn khen ngươi hai ba câu, hiện tại cũng chẳng còn tâm tình, ngươi làm ta thất vọng quá."
"Hắc, được ngươi khen cũng chẳng có chỗ tốt nào. Trước tiên, ngươi cứ khen hay vài câu cái đã, sau lại bảo ta làm việc, ta không mắc mưu đâu. " Dương Minh cười nhẹ một tiếng.
"A. " Hạ Băng Bạc bị Dương Minh nói trúng tim đen, cười cười: "Ngươi đoán không lầm, lần này gọi điện cho ngươi, đúng là có nhiệm vụ cho ngươi làm."
"Ngươi xem. ta nói cái gì thì cái đó liền xảy ra mà. " Dương Minh thở dài: "Ta nói này lão Hạ, chẳng lẽ lão quên vụ thỏa thuận của chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1536074/chuong-1643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.