"Lão đại, về khách sạn rồi, sao mà anh tìm được hay vậy?" Trương Tân kinh ngạc nhìn Dương Minh, bội phục lão đại này tột đỉnh.
"Ha ha, ta vẫn luôn nhớ đường mà, bất luận ngươi đi hướng nào, ta cũng nhớ hết. " Dương Minh nhàn nhạt cười. Nhớ đường, đối với các sát thủ mà nói, đây là một trong những kỹ năng cần thiết, bắt buộc phải nhớ kỹ đường đi mới có thể chuẩn bị đường lui tốt nhất cho mình, vô luận ám sát thành hay bại đều phải có đường lui nhanh chóng. Sát thủ mà không có đường lui, cứ như đem tính mạng của mình ra mà giỡn vậy.
Dương Minh là truyền nhân của vua sát thủ, tất nhiên tại mọi thời khắc đều phải lưu lại cho mình một đường lui thích hợp, chỗ nào cũng có nguy hiểm cả, địch nhân núp ở sau lưng có nhảy ra hay không cũng không thể xác định lúc nào, cho nên đi hóng gió Dương Minh cũng không lơi lỏng cảnh giác. Nhớ kỹ đường đi đã trở thành một thói quen, hay bản năng tự nhiên của Dương Minh.
Dương Minh cũng không cố ý ép buộc chính mình, hết thảy đều thuận theo tự nhiên mà nhớ, nên lúc Trương Tân đi lạc, Dương Minh không cần tốn nhiều sức đã tìm được đường trở về.
"Lão đại! Hiện tại tôi cảm thấy hình như anh không giống người bình thường. " Trương Tân bội phục tự đáy lòng nói: "Hoàn hảo! Cũng may mà tôi dự kiến trước, lúc trung học đã nhận anh làm lão đại, nếu không, hiện tại có bao nhiêu người muốn mà chả được."
"Oh!. " Dương Minh nghe lời Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1536070/chuong-1639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.