Biên+ dịch: Phong Lăng
Lão Lange hết sức tuyệt vọng, dùng ánh mắt ai oán nhìn Tam Đặc Đốn: "Ông bạn già, sao ông không nói? Sao ông không nói cho tôi biết Đoạn Đầu bang đã xong đời? Sao ông lại giấu tôi?"
"Hừ! Lúc trước tôi đã hảo tâm nói cho ông rồi. Hai người chúng ta cũng coi là có chút giao tình nên tôi đã hảo tâm nhắc nhở ông đừng có đi tới nhưng ông lại không tin, có thể oán được ai đây? Tôi cảm thấy tôi đã hết lòng hết dạ rồi! Điều gì nên nói đã nói, hết thảy cũng là do ông không nghe khuyến cáo của tôi mới gây ra hậu quả này thôi!" Tam Đặc Đốn bị lão Lange oán giận, cảm thấy khó chịu: "Ông còn oán gì tôi nữa? Hiện tại ông nhận ra chưa?"
"Ách… " lão Lange cẩn thận ngẫm lại, đúng là Tam Đặc Đốn lúc ấy cũng đã nói những lời này. Bất quá lúc ấy mình đang nổi nóng, căn bản không thèm suy xét thật giả…
"Haizzz!" Lão Lange thở dài, lòng hối hận vô cùng. Rõ ràng Tam Đặc Đốn đã hảo tâm nhắc nhở mình, chính mình lại dùng lòng tiểu nhân đo dạ quân tử. Cũng không thể trách được người khác. Hết thảy cũng là gieo gió gặt bão thôi!
"Nhưng sao ông không nói rõ hơn một chút, nếu ông nói Đoạn Đầu bang bị hắn diệt thì có đánh chết tôi cũng không tới!" Lão Lange cười khổ nói.
Trong lòng lão Lange cũng biết, dù lúc ấy Tam Đặc Đốn có nói, hắn cũng không tin tưởng. Bất quá lúc ấy có thể gọi điện thoại chứng thực một chút thì cũng không tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1536060/chuong-1629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.