Nhưng Dương Minh trầm lặng 1 lúc cũng hiểu được Kinh Tiểu Lộ là người như vậy, 1 người sùng bái quyền lực và tiền bạc, lại còn có chút hư vinh, tuy đây không phải là 1 thói quen tốt nhưng đây là bản tính trời cho rồi, Dương Minh thực có phần nào không quen được với tính cách này.
Kinh Tiểu Lộ thì là Kinh Tiểu Lộ, cũng không làm ra vẻ đạo đức giả gì cả, Dương Minh chính là thích nàng ở điểm này.
"Tóm lại là em thấy rất là oai phong, lần này trở về khu nghỉ dưỡng, sau khi các bạn học nhìn thấy thì thật là ngưỡng mộ biết bao nhiêu." Kinh Tiểu Lộ nói.
"…" Dương Minh bó tay cười khổ nói: "Nhưng anh lại cảm thấy không có gì cả…"
"Anh đương nhiên là không cảm thấy gì rồi, anh vốn có cái đặc quyền này mà!" Kinh Tiểu Lộ hừ lạnh nói: "A, đúng rồi, xe của Lí Chí kia có thể lắp còi hụ, xe anh có lắp được không? Hay là đem lắp lên xe của em?"
"…" Dương Minh không còn lời gì để nói: "Lí Chí đúng là có việc để làm, còn em thì lắp còi hụ để chơi…"
"Được rồi, không lắp là được mà." Kinh Tiểu Lộ nghe thấy Dương Minh nói như vậy cũng không có miễn cưỡng.
"Em muốn lắp thì cứ lắp thôi, hình như xe chở tiền của công ty Áp Vận cũng có thể lắp được mà, quay về bảo Bạo Tam Lập làm cho em 1 cái giấy phép, đừng để đi ra đường lại bị người ta bắt lại." Dương Minh thấy dáng vẻ của Kinh Tiểu Lộ có chút thất vọng nên nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1535960/chuong-1529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.