"Được, một khi anh đã thích nếm trái đắng, vậy đừng trách tôi không khách khí, hôm nay tôi phải nói rõ ràng với anh." Trương Khai Viễn mắt đỏ ngầu phùng mang trợn mà nói.
"Hả? Nói rõ bằng cách nào?" Dương Minh chống nạnh, cười cười hỏi, không có chút tức giận nào.Thái độ của Dương Minh bây giờ đã chuyển biến rất nhiều, đối với thái độ của Trương Khai Viễn hoàn toàn giống như xem khỉ đang diễn trò vậy.
"Anh đã nói ngày trước anh là Chủ tịch, vậy anh nói cho tôi biết, anh là Chủ tịch của công ty nào? Tại sao anh lại nhường chức Chủ tịch cho Kinh Tiểu Lộ?" Trương Khai Viễn hỏi dồn.Theo hắn nhận thấy, mình chỉ cần hỏi thêm vài câu, thằng mặt trắng này chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở, đến lúc đó xem mình sỉ nhục hắn như thế nào, nhất định phải cho hắn không có chỗ nào mà chui xuống được.
Hơn nữa, Trương Khai Viễn cũng quyết định, lát nữa sẽ đem chuyện này nói cho tất cả các bạn học biết, để cho bọn họ đều biết chuyện này khiến cho danh tiếng của Kinh Tiểu Lộ bị bôi nhọ.
Bọn lẳng lơ này, dám đi bao trai, mình chẳng lẽ không bằng được 1 thằng trai bao?
"À, công ty à? Là Giải trí Danh Dương." Dương Minh nhìn Trương Khai Viễn nói.
"Giải trí Danh Dương…Cái gì? Anh nói là Giải trí Danh Dương?" Trương Khai Viễn lặp lại 1 lần cái tên Dương Minh vừa nói.Ngạc nhiên nhìn Dương Minh.
Dương Minh gật gật đầu.
"Ha ha ha ha…" Trương Khai Viễn sau khi hỏi lại liền cười như điên, mà lần này còn cười điên cuồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1535938/chuong-1507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.