Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, khuôn mặt đang tươi cười của Chu Hỏa Tiến bỗng trầm xuống, trừng mắt nhìn chị Trương: "Chị đó! Tôi nói chị bao nhiêu lần rồi? Được rồi, ngày mai chị không cần làm ở ngoài cửa nữa, qua bên thu mua đi, cái mặt của chị, cũng hợp với bên thu mua đồ ăn hơn"
"Tốt, tốt!" Chị Trương vốn cho rằng mình sẽ bị đuổi, nhưng không ngờ là được đổi qua làm bên thu mua thực phẩm, tuy rằng bà ta bây giờ là quản lý sảnh, nhưng mà nếu qua bên thu mua thực phẩm, thì chỉ được làm một nhân viên bình thường, nhưng mà cho dù là vậy chị Trương cũng rất vui mừng, chỉ cần bảo vệ được công việc thì mình sẽ không đến mức chết đói.
Thật ra, Chu Hỏa Tiến cũng không có biện pháp, một người thân của hắn, đã hơn bốn mươi rồi, bị đuổi việc khỏi côn ty, cũng không còn gì cả, chồng thì cũng bỏ đi luôn, chỉ còn lại một mình, có một người con gái đang học trung học, nếu như thất nghiệp căn bản là không sống nổi!
Cho nên, trong lòng dù hận chị Trương thế nào, thì người thân vẫn là người thân, cũng không thể để cho bà ta tự sinh tự diệt được! Tùy tiện để cho bà ta đến bộ phận thu mua, cái tính cách của bà ta căn bản là không hợp làm lãnh đạo, làm nhân viên bình thường, để cho xuống bộ phận thu mua, hẳn là bên bộ phận ấy cũng có thể tiếp nhận được.
Về phần vị trí còn trống đó, vị trí quản lý sảnh, Chu Hỏa Tiến chớp mắt, ánh mắt liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1535781/chuong-1350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.