"Em gái, là em sao? " Khóe miệng của Vương Tung Sơn mấp máy, rốt cục đã mở miệng dò hỏi, trong mắt tràn đầy sự khó tin: "Em. chưa đến? Anh biết mà, em sẽ không chết được. em rốt cục đã trở về rồi, thật tốt quá!"
"Em đương nhiên là chưa chết, tên họ Phương còn chưa chết, thì làm sao em lại đi trước hắn? Em còn phải chờ hắn chết!" Mỹ phụ nhân lạnh lùng cười.
Lúc này, Dương Minh cho dù ngu cũng đã hiểu, người trước mắt này chính là Vương Nhược Thủy, cũng chính là em gái của gia chủ Hồ Điệp gia tộc Vương Tung Sơn! Là tình nhân của Phương Thiên! Dương Minh chợt hiểu, hèn chi cảm thấy người này vừa nhìn liền quen mắt, dường như đã gặp qua ở đâu đáo, bây giờ nhìn Vương Tung Sơn, quả nhiên là cũng có chút tương tự.
Thế nhưng, tuy rằng như vậy, Dương Minh lại nghĩ rằng, trong ấn tượng của mình, hình như người giống Vương Nhược Thủy không phải là Vương Tung Sơn, mà là một người khác, chỉ là trong lúc nhất thời không nhớ ra là ai.
Quả nhiên, sau khi Phương Thiên nghe bà ta nói xong, thần sắc có vẻ phức tạp: "Nhược Thủy."
"Đừng gọi tên tôi, ông không xứng" Mỹ phụ nhân. hẳn nên gọi là Vương Nhược Thủy đi, lạnh lùng mở miệng cắt lời Phương Thiên.
Phương Thiên bị một câu nói của Vương Nhược Thủy làm cho xấu hổ, há mồm ra, nhưng không biết nên nói cái gì cho tốt, đành ngậm miệng lại.
"Em gái, em trở về thì tốt rồi, chúng ta đừng ở đây nữa, nếu đã về nhà, thì mau vào đi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1535771/chuong-1340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.