Bữa cơm này vô cùng hòa hợp, biết được mục đích thật của Hứa Tiểu Bân, không phải đến để tống tiền, làm cho Bạo Tam Lập tự nhiên có hảo cảm với hắn ta hơn.
Nếu là người thật tâm đến hợp tác, Bạo Tam Lập đương nhiên là khách khí rồi, từ biểu tình và thái độ của Hứa Tiểu Bân có thể thấy được, hắn thành tâm muốn thúc đẩy mối quan hệ này.
"Để tôi tính tiền." Hứa Tiểu Bân đứng dậy, gọi phục vụ, tuy rằng trước đó Liễu Ky Phi đã dặn, tìm cơ hội để cho Bạo Tam Lập trả tiền, nưng mà Hứa Tiểu Bân nghĩ, chỉ là một bữa ăn thôi, nếu có thể thúc đẩy mối quan hệ này, thì một bữa ăn tính là gì? Hơn nữa phòng làm việc cũng có kinh phí chiêu đãi, một bữa ăn này Hứa Tiểu Bân vẫn có thể trả nổi.
"không cần đâu" Bạo Tam Lập khoát tay: "Hứa tổng đến địa bàn của tôi làm ăn, sao có thể để ngài trả tiền chứ?"
"Tuy rằng tôi đại biểu cho tập đoàn Giang Duyên ở Hải Thành, nhưng mà cũng đã ở Tùng Giang một thời gian rồi, cũng không thể coi là người ngoài được" Hứa Tiểu Bân sửng sốt, hiển nhiên là Bạo Tam Lập đã hiểu lầm ý của hắn rồi.
Hắn cho rằng Bạo Tam Lập nói hắn là người từ chổ khác đến Tùng Giang làm ăn, cho nên vội vã giải thích.
"Haha, Hứa tổng đã hiểu lầm rồi, ý của tôi là, khách sạn này cũng là sản nghiệp của chúng tôi, ăn ở chổ này, tôi đương nhiên là không thể để Hứa tổng trả tiền rồi" Bạo Tam Lập cười giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1535723/chuong-1292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.