Chu Thiên Tường nghe theo lời con gái và Dương Minh nói, liền gọi điện cho vợ của mình.
Chu mẫu thật ra cũng kiên cường như vẻ bề ngoài thoạt nhìn, sau khi biết tin, tay chân luống cuống cả lên, cũng giống như lần Chu Giai Giai bị trúng đạn vậy.
Điều này làm cho Dương Minh thay đổi cái nhìn rất lớn về Chu mẫu, cũng không phải là Hoa tổng cao cao tại thượng ngồi trên xe ra giá cho mình rời khỏi Chu Giai Giai, mà là một người vợ, người mẹ hiền.
Lúc đầu, thái độ của Chu mẫu như vậy, Dương Minh cũng không hề trách móc gì cả, bởi vì tâm tình của cha mẹ, hắn cũng hiểu được, cũng giống như Charley vậy, tất cả chỉ vì con của mình.
Lúc đó mình vẫn chưa xuất sắc, Chu mẫu không muốn con gái đi theo mình là đương nhiên, dù sao Chu Giai Giai cũng là thiên kiêu chi nữ, rất hoàn mỹ, cao ngạo trong mắt nhiều người.
Còn mình? Trong mắt người ta chỉ là một người bình thường. Đương nhiên, sau khi thể hiện thực lực ra, làm cho Chu mẫu thành tâm thành ý giao Chu Giai Giai cho mình, khiến Dương Minh có chút đắc ý.
"Vợ à, là anh" Chu Thiên Tường gọi cho Chu mẫu, giọng nói của Chu Thiên Tường có chút cảm khái, giống như đã trải qua sinh tử vậy. Nhưng mà, quả thật cũng đúng là thế, nếu như không phải do Dương Minh xuất hiện, ai mà biết được kết quả cuối cùng sẽ như thế nào? Mình có chết nơi đất khách quê người không?
"Thiên Tường, anh không sao chứ? " Chu mẫu lúc này vẫn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1535547/chuong-1116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.