"Cha … cha của em có khả năng… khả năng bị người ta hại!" Chu Giai Giai rốt cục đã khóc, cũng không quan tâm đến hình tượng của mình trước mặt người khác, nhưng mà, mọi người bây giờ đều là người nhà, không ai sẽ chê cười nhà, ngược lại còn lộ ra vẻ kinh hãi.
"Bị hại? Xảy ra chuyện gì?" Dương Minh nghe Chu Giai Giai nói xong, cũng rất sửng sốt, hắn và cha của Chu Giai Giai không tiếp xúc nhiều, cùng lắm là chỉ gặp mặt một lần mà thôi, ngay cả cha của nàng đang làm gì hắn cũng không rõ ràng.
"Dương Minh, em…" Chu Giai Giai nói đến đây, dừng lại một chút, có thể là lo rằng Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đang ở bên cạnh, nhưng mà nghĩ lại, hai người bọ họ coi như cũng là những người thân cận nhất của mình, tương lai khẳng định sẽ phải sống chung, cũng không có gì cần giấu diếm, vừa định mở miệng thì Trần Mộng Nghiên đột nhiên lên tiếng.
"Giai Giai, chị và Chỉ Vận đi ra ngoài một chút, để lại không gian riêng cho hai người" Trần Mộng Nghiên vỗ vỗ vai của Chu Giai Giai, cười nói.
"Không cần đâu!" Chu Giai Giai cũng ngượng ngùng nắm lấy tay của Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận: "Chuyện của em cũng không cần giấu hai người, có hai người bên cạnh, tâm lý của em cũng thoải mái một ít"
"Ừ, vậy được" Trần Mộng Nghiên cũng sợ Chu Giai Giai có một số việc không nói rõ cho mình và Lâm Chỉ Vận được, cho nên mới làm ra hành động này, nếu bây giờ Chu Giai Giai đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1535542/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.