Trên đường trở về, Trần Đại Tráng vẫn ngồi ở phía sau như cũ, nhưng mà, trên mặt ông ta vẫn rất buồn bã, có lẽ rất đau khổ. Dương Minh thấy vậy do dự một chút rồi nói với Hạ Băng Bạc: "Tôi ngồi phía sau một lát"
Hạ Băng Bạc biết Dương Minh muốn nói chuyện với Trần Đại Tráng, vì thế gật đầu đồng ý.
Cửa sau chậm rãi đóng lại, đèn bên trong cũng sáng lên, hoàn cảnh bên trong cũng không tệ, có ghế nệm, còn có tủ được nước uống.
"Chú Trần" Sau khi lên xe, Dương Minh nhìn thấy thần sắc của Trần Đại Tráng, mở miệng khuyên: "Ngụy Tiến có kết quả như vậy cũng là quá tốt rồi, chú đừng quá đau khổ"
Trần Đại Tráng nói: "Chú hiểu, nhưng mà, dù sao cũng là con ruột của mình, nó làm ra nhiều chuyện có lỗi như vậy, trong lòng chú cũng thấy áy náy"
"Haha, chú Trần, trên đời này còn có rất nhiều chuyện, chú cũng không cần tự làm khó mình quá, sợ rằng mai này Trần A Phúc có thể dùng hành động của mình để đổi lấy tự do cũng không chừng" Dương Minh tuy rằng biết chuyện này cơ hồ như không có khả năng, nhưng vì muốn an ủi Trần Đại Tráng nên nói dối một chút cũng không sao: "Cho nên, bây giờ con nghĩ chú nên tìm một công việc, sống tốt, đây mới là quan trọng"
"Con nói cái gì? A Phúc còn có thể trở về?" Trần Đại Tráng nghe xong, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ vui mừng. Ông cũng nhìn ra, Dương Minh và người phụ trách vụ án này Hạ Băng Bạc có quan hệ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1535435/chuong-1004.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.