Triệu Oánh nắm chặt cái hộp nhỏ kia, thất đi ra khỏi biệt thự của Dương Minh.
Nàng phải chịu đựng dũng khí thật lớn, đến nơi này để chờ Dương Minh, nhưng mà cái chờ nàng lại là. Nước mắt nàng đã rơi, mặt dù gió lạnh ngoài đường vẫn thổi vào mặt, đủ lạnh để đông những giọt nước mắt này thành băng, không kìm giữ được.
Cho đến khi cả hai hàng lông mi đã rớm băng, không cách nào chớp mắt được, thì Triệu Oánh mới phát hiện ra, nhưng mà, nàng cũng không để ý đến, cũng mặc kệ người ta nghĩ sao về nàng, bây giờ, nàng đã không còn tâm tư để ý đến mấy cái này.
Lảo đảo trở về nhà, Triệu Oánh rốt cục đã dùng hết sức lực cuối cùng, ngồi trên ghế sa ***, kinh ngạc đến xuất thần.
Nhớ lại ngày hôm trước, ngồi cùng một chổ với Dương Minh, cưới cười nói nói, coi như ngay trước mắt. Nhớ lại đêm trăng cấp ba, Dương Minh muốn mình, mà bị mình từ chối. Nhớ lại hội chùa đầu năm, mình vô tình vô ý hôn Dương Minh. nhớ lại buổi tối hôm trước, mình cam tâm tình nguyện hôn nồng nhiệt Dương Minh.
Tất cả đều rất rõ ràng, nhưng tựa hồ lại trở nên quá xa xôi, Triệu Oánh không rõ, Dương Minh và Vương Tiếu Yên tại sao phải gạt mình? Mình không phải là không thể tiếp thu được, mình thích Dương Minh, sẽ thích tất cả những gì của hắn, mình biết rõ hắn có bạn gái khác, nhưng vẫn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Tất cả đã không quan trọng. quan trọng nhất là. cái mà Dương Minh dành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1535432/chuong-1001.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.