Triệu Oánh mặc dù đã tin lời Vương Tiếu Yên, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút không hài lòng. Nàng chưa bao giờ cũng Dương Minh ăn một bát mì, vì vậy nàng đành lấy cớ đứng lên: "Chị phải đến trường, hai em ăn mau cho kịp"
"Hay là lát nữa em đưa chị đến trường?" Dương Minh hỏi.
"Không cần, chị có vé tháng xe bus"
Triệu Oánh lắc đầu cố làm cho mình bình tĩnh: "Chị đi trước, hai em từ từ ăn"
"Oánh tỷ, không tiễn" Vương Tiếu Yên cười cười nói với Triệu Oánh.
"Ai" Vương Tiếu Yên thở dài một tiếng rồi cầm đũa gắp vào bát mì rồi nói: "Để tôi ăn thêm chút. Anh đó, sao có thể ăn như vậy? Nhiều mì như vậy mà chỉ còn có một chút"
Dương Minh đẩy bát mì ra giữa rồi nói: "Cảm ơn cô"
"Cảm ơn tôi cái gì?" Vương Tiếu Yên lắc đầu: "Oánh tỷ thích anh, không biết anh có gì tốt mà Oánh tỷ lại thích anh chứ. Anh theo đuổi người khác thì sát sao như vậy, thế mà chẳng theo đuổi Oánh tỷ"
"Tôi theo đuổi ai chứ?" Dương Minh toát mồ hôi.
"Ví dụ như theo đuổi tôi" Vương Tiếu Yên rất tự nhiên mà nói.
"Cô?" Dương Minh nghĩ đến chuyện hôm qua Vương Tiếu Yên nói liền dở khóc dở cười: "thực ra chuyện này có hiểu lầm"
"Hiểu lầm? Anh không thừa nhận ư? Chẳng qua tùy anh, có thừa nhận hay không cũng không sao"
Chẳng qua Dương Minh không muốn Vương Tiếu Yên tiếp tục hiểu lầm nên nói: "Chuyện đó thực ra là như thế này, cô có còn nhớ Lý Nhất Tầm không?" " Sao anh biết?" Vương Tiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1535358/chuong-927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.