"Tôi ghen cái gì, chẳng qua ai tặng hoa?" Dương Minh có chút xấu hổ.
"Không biết" Tôn Khiết
"Không biết? Thật hay giả?" Dương Minh nghe xong có chút kỳ quái nhìn Tôn Khiết, chẳng qua trông Tôn Khiết không giống lừa mình.
"Lừa cậu làm gì? Tôi không biết mà"
"Người tặng hoa cũng được đó, tặng hoa mà không để lại tên. Vậy hoa này tặng mất công rồi. Hay là chị coi như tôi tặng đi" Dương Minh mặt dầy nói.
"Ai nói không lưu lại? Chỉ tôi không nhìn, kêu thư ký lấy tấm thiếp đi rồi" Tôn Khiết.
Dương Minh chẹp chẹp miệng, sau đó nói: "Người này quá đen đủi, hoa này tặng mất công rồi. Chẳng qua nói đi lại nói lại, nếu hoa này là tôi tặng, chị chẳng phải cũng không nhìn thấy sao?
"Tôi không tin cậu tốt như vậy đâu? Không có việc gì còn có thể nghĩ đến tôi sao? Được rồi, Dương Minh có gì cần thì nói đi" Tôn Khiết đứng dậy lơ đãng nhìn tay Dương Minh đặt trên ngực mình.
"Ách. xe của chị thế nào rồi?" Dương Minh bị Tôn Khiết nói vậy không khỏi xấu hổ, thật là đúng không tiện nói việc chính.
"Sửa xong rồi, không nghiêm trọng" Tôn Khiết trừng mắt nhìn Dương Minh mà nói: "Tôi thấy chiếc xe còn tưởng rằng cậu không tốt hơn xe là bao.
Tôn Khiết tự nhiên không có ý trách tội Dương Minh. Dương Minh đương nhiên có thể nghe ra, nếu không Tôn Khiết cũng không thể nhắc tới chuyện này với Dương Minh, chỉ là thuận miệng nói một câu mà thôi.
Nếu đổi lại là người khác, đừng nói là sửa xe, không bắt hắn mua xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1535159/chuong-728.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.