Chương trước
Chương sau
Mặc dù Trương Đức Quân là một người khéo đưa đẩy trong lời nói, chẳng qua, làm lão đại trong ngành quảng cáo, thì trong tay cũng có chút tài năng, sau khi biết được ý đồ của Bạo Tam Lập, liền hẹn ngày mai tự mình đến công ty châu báu Lưu Duy Sơn để nhìn một cái, rồi thương nghị cụ thể chuyện này sau.
Chuyện tình đã quyết định xong, nên Bạo Tam Lập tiễn Trương Đức Quân về nghỉ ngơi, mà trong lòng Trương Đức Quân cũng rất hưng phấn, có Bạo Tam Lập là chổ dựa, về sau sẽ không còn sợ có ai ngáng chân mình
Xét về thực lực, công ty quảng cáo của Trương Đức Quân quả thật ở Tùng Giang không có đối thủ, nhưng chỉ sợ có tiểu nhân sẽ làm mấy chuyện xấu sau lưng, mà từ nay về sau, cho dù có người dám làm chuyện xấu, cũng phải suy nghĩ xem mình có phải là đối thủ của Bạo Tam Lập hay không.
Làm cho người khách bị khủng hoảng tâm lý, là một chuyện vô cùng kích thích, nắm ngoái vụ án ma quỷ trong bệnh viện nhân dân số một vẫn chưa được giải quyết vì con" quỷ" ấy vẫn chưa xuất hiện lại lần nào cả.
Cảnh sát không có khả năng ngày nào cũng coi chừng trong bệnh viện cả, làm gì có nhiều cảnh lực và vật lực như vậy? Trừ phi là ném hết tất cả vụ án trong tay, tiếp tục tử thủ mà thôi, nhưng mà, tựa hồ không cần thiết.
Chuyện ma quỷ trong bệnh viện, chỉ là ảnh hưởng xấu đền xã hội, chưa tạo ra hậu quả nghiêm trọng gì, cho nên sau một thời gian ngắn không có kết quả, cảnh sát trong bệnh viện cũng được rút lui về.
Mà bên cảnh cục cũng giao vụ án nào cho đội phó Hạ Tuyết xử lý rồi, thật ra làm như vậy là để vụ án này vào tủ mất rồi, chờ sau này có manh mối thì tính tiếp.
Trước đó Trần A Phúc thấy có nhiều cảnh sát vây quanh bệnh viện, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tuy rằng dục vọng trong lòng rục rịch nhưng cũng không dám đi mạo hiểm.
Mà chuyện này đã qua lâu rồi, năm mới cũng đến, Trần A Phúc tùy tiện đi dạo trong bệnh viện vài vòng, phát hiện ra không có gì dị thường, cũng yên lòng lại, chuẩn bị kế hoạch dọa người lần nữa.
Trước đó trốn trong toilet để dọa người, Trần A Phúc cũng đã chơi chán rồi, cho nên lần này chuẩn bị chơi trò biến thái hơn, dục vọng trong lòng người là không có điểm dừng, mà biến thái cũng vô không có điểm dừng luôn, cho nên dục vọng biến thái càng không có điểm dừng.
Trần A Phúc nghĩ đến một cách dọa người biến thái hơn, đó là trốn trong nhà xác của bệnh viện giả quỷ, chỉ mới nghĩ thôi cũng đã làm cho người ta kích thích!
Vì để thực thi thuận lợi kế hoạch này, đầu tiên Trần A Phúc tìm đến ông già trông cửa nhà xác, thừa dịp ông ta say rượu, trộm cái kìa khóa của ông ta, sau đó dùng cao su dẻo để ấn mẫu, rồi làm một cái chìa khóa riêng, dùng một chút tiền, làm ra một cái chìa khóa y như đúc.
Sau khi chuẩn bị tốt tất cả, tối hôm đó Trần A Phúc liền trốn vào trong nhà xác của bệnh viện. Đối mặt với các xác chết trong đó, Trần A Phúc cũng không sợ hãi. Quả thật là người có tâm lý biến thái thì vô cùng gan dạ.
Trần A Phúc kéo một cái xác chết trong tủ lạnh ra, sau đó để tựa vào đối diện cửa, bởi vì xác chết đã bị đông cứng ngắc, cho nên dễ dàng tựa vào tường, sau khi chuẩn bị xong tất cả, Trần A Phúc lấy một lọ kem bảo vệ da mặt ra, làm cho da mặt của mình trở nên trắng bệch, sau đó lớn tiếng quát: "Điểm danh."
Rồi sau đó, Trần A Phúc đè cổ họng, giả giọng nói: "Một, hai, ba, bốn."
Ông già coi nhà xác, trong lúc đang ngồi uống rượu, thì mơ màng nghe thấy có giọng ai đó đếm số, rất buồn bực, nhìn cái TV, có mở đâu?
Lại nhìn về cái radio trên đầu giường, có để điện đâu? Vậy ai đếm số? Bảo vệ của bệnh viện?
Ông già lắc đầu, cho là mình nghe lầm, dù sao nhà xác cũng là một chổ hẻo lánh, bảo vệ có huấn luyện cũng không chạy đến đây làm gì.
Ông cũng không để ý nữa, tiếp tục uống rượu, miệng còn ngâm nga một bài hát, chỉ là, không lâu sau, chợt nghe một tiếng hét to: "xxx, ra đội."
Một lát sau còn nghe các khẩu hiệu" Nghỉ" " nghiêm".
Ông già nhíu mày, lần này hẳn là không nghe lần, vội vàng đứng dậy, nhìn ra phía cửa sổ, tưởng bảo vệ chạy đến đây huấn luyện, muốn kêu bọn họ nhỏ tiếng một chút, chỉ là bên ngoài cửa số không có một bóng người!
Ông già chùi chùi mắt, cẩn thận nhìn lại, ngoài cửa sổ quả thật là không có người, chỉ là cái khẩu hiệu huấn luyện kia vẫn tiếp tục vang lên.
Ông ngửng thở, cẩn thận tìm kiếm nửa ngày, mới xác định là cái âm thanh kia lại phát ra từ trong nhà xác! Ông già đã trông coi nhà xác nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ vẫn chưa từng gặp qua chuyện lạ như vậy.
Tuy nói là lá gan của ông cũng lớn hơn người thường, nhưng mà một người trong một đêm tối thui như vậy, buổi tối khó tránh khỏi sợ hãi một chút, nhờ có chút rượu lấy can đảm, ông già đứng dậy mở cửa, dùng cái lỗ tai nghe lén trong sợ hãi!
Quả nhiên, tiếng nói kia từ trong nhà xác truyền ra, ông già lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh, tỉnh rượu hơn phân nửa, còn cảm thấy hai chân của mình như muốn nhũn ra.
Tìm được nơi phát ra âm thanh, ông già liền muốn chạy trốn, chẳng qua, đột nhiên nghĩ rằng đó là tưởng tượng, có thể là tiếng chuông điện thoại không? Bây giờ nhạc chuông điện thoại rất kì quái, cái gì cũng có.
Có một lần trong nhà xác cũng truyền ra tiếng chuông điện thoại, chẳng qua lần đó lại là âm thanh báo động mà thôi, ông già cũng không sợ hãi, trực tiếp mở cửa đi vào, trong một cái xác bị tai nạn xe cộ, tìm được một cái điện thoại, mà còn là loại đắt tiền nữa chứ.
Ngày hôm sau ông già cầm cái điện thoại ra ngoài bán, thật đúng là không rẻ, hơn ba ngàn đồng, làm cho cuộc sống của ông trong nửa năm trở nên thoải mái, mỗi ngày uống rượu đều có chút đồ nhắm.
Nghĩ như vậy, trong lòng ông hưng phấn lên, có phải là tiếng chuông điện thoại không? Ông già bắt đầu khao khát, nếu thật sự là điện thoại đắt tiền, vậy cuộc sống của mình lại trở nên tốt đẹp.
Rượu chỉ cho người ta thêm can đảm, còn tiền mới thật sự làm cho con người ta liều lĩnh, ông già lấy chìa khóa nhà xác ra, mở cửa ra, cảnh tượng đập vào mắt làm cho ông nhất thời ngã ngồi xuống đất.
Khuôn mặt trắng bệch của Trần A Phúc cùng với nụ cười khủng bố trên khóe môi đang nhìn ông, cười hỏi: "Lại đến một người nữa à? Mau vào vị trí."
"a." ông già hét to một tiếng, lấy tay che tim, hai mắt lòi ra, há to miệng, thở hổn hển.
"Chuyện gì? Còn chưa chết mà bị chuyển vào đây?" Trần A Phúc nói.
Ông già run rẩy hai cái, sau đó, bật ngửa xuống đất, không còn cử động, Trần A Phúc thấy ông già ngã xuống, vội vàng đi tới, kiểm tra hơi thở của ông, phát hiện ra ông không còn thở.
Chẳng qua, bây giờ Trần A Phúc không hề có cảm giác tội lỗi, ngược lại trong lòng còn sảng khoái. Trước đó, Trần A Phúc cùng lắm là chỉ hù cho người ta điên thoại, hù chết người vẫn là lần đầu tiên!
Trần A Phúc liền tranh thủ cất những cái xác vào trong tủ lạnh, sau đó nhanh chóng rởi khỏi đây, hôm nay không thể tiếp tục dọa người, ông già này đã chết, khẳng định sẽ bị phát hiện.
Biến mất trong bóng đêm, sau đó, hắn bắt đầu quan tâm đến tin tức trong bệnh viện, chẳng qua, bệnh viện tựa hồ không truy cứu trách nhiệm, chỉ là thông báo với người nhà, nói rằng ông già uống nhiều rượu quá, bệnh tim tái phát nên chết.
Ông già vốn có bệnh tim, lại cả ngày uống rượu, cho nên ngay cả người nhà cũng không nghĩ nhiều. Vì thế, mọi chuyện dễ dàng trôi qua, bên bệnh viện cũng tìm một ông già coi nhà xác khác, ngày hôm sau Trần A Phúc đảo vài vòng trong bệnh việc, mắt thấy không có chuyện gì ầm ĩ, nên cũng yên tâm hơn.
Vương Tiếu Yên sau khi tập thể dụng xong, liền đi về hướng biệt thự của mình, nhìn thoáng qua biệt thự của Dương Minh, thấy âm thanh bên này quả thật đã nhỏ lại, chẳng qua, phẩm đức của hàng xóm như vậy thật không đáng để khen tặng.
Vương Tiếu Yên biết Dương Minh có một người bạn gái tên là Trần Mộng Nghiên, cho nên, cảm thấy Triệu Oánh làm vậy là không đáng! Mày bây giờ, Dương Minh còn chạy đến tặng hoa theo đuổi mình, làm cho Vương Tiếu Yên cực kì tức giận, trong lòng phẫn nộ vô cùng, Triệu Oánh thật sự bị mù rồi, tại sao lại thương một con quỷ hoa tâm như vậy chứ?
Ở cửa biệt thự của mình, lại nhìn thấy một người ăn mặc giống như là của cửa hàng bán hoa, trong tay đang cầm một bó hoa hồng to, nhìn thấy Vương Tiếu Yên đi tới, liền vội vàng hỏi: "Xin hỏi cô là Vương Tiếu Yên Vương tiểu thư sao?"
Vương Tiếu Yên nhíu mày, trong lòng mơ hồ suy nghĩ, không phải là Dương Minh tìm người đến tặng hoa cho mình chưa? Vương Tiếu Yên lãnh đạm ừm một tiếng.
"Xin chào Vương tiểu thư, hoa này là do một vị tiên sinh tặng cho cô, ngài ấy đã viết những lời muốn nói trong tấm thiệp này" Người này nói.
"Ờ" Vương Tiếu Yên cầm lấy hoa hồng, tùy tay mở tấm thiệp lên.
Trong thiệp chỉ viết vỏn vẹn: "Anh yêu em, anh thật lòng với em, cho anh một cơ hội đi."
Mà cũng không có tên tuổi gì cả, chẳng qua, lần trước Dương Minh cũng nói như thế, nên Vương Tiếu Yên đương nhiên cho rằng đây là do Dương Minh đưa tới.
Thật ra hoa này không phải của Dương Minh, mà là của Lý Nhất Tầm tìm người đưa tới, chẳng qua, Lý Nhất Tầm nghĩ rằng, Vương Tiếu Yên khẳng định sẽ biết hoa này là do hắn tặng, nếu mà có kí tên, thì ngược lại tỏ ra mình đang làm ra vẻ.
Đáng thương cho Dương Minh, tư nhiên bị hiểu lầm, nếu biết chuyện này, không biết hắn sẽ có biểu tình thế nào?
Vương Tiếu Yên tùy tay ném hoa vào trong một cái bình, có lẽ Dương Minh nói đúng, hoa là vô tội, mình không cần phải phát hỏa lên đống hoa hồng này, chỉ là phải tìm Triệu Oánh để nói chuyện, chứ chần chừ hoài, thật sự là không tốt.
Mấy ngày nay bận nhiều việc, cho nên việc tìm Triệu Oánh, Vương Tiếu Yên cần phái có một thời gian nữa.
Sáng sớm hôm nay, Dương Minh và Bạo Tam Lập chạy đến Thiên Thượng Nhân Gian, chuẩn bị đón Thư Nhã và người đại diện Hứa Lệ đến công ty châu báu một chuyến, để thương lượng một số chuyện.
Nhìn thấy một đám tiểu đệ mặc âu phục màu đen đứng vây chặt cửa Thiên Thượng Nhân Giang, cho dù đám phóng viên muốn tiến vào, cũng không có can đảm đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.