Tay Lâm Chỉ Vận vẫn do dự, Dương Minh cũng không giục, chờ nàng tự quyết định.
Một lúc sau, Lâm Chỉ Vận mới nhỏ giọng nói: "Anh nhìn thấy không được cười em"
"Sao anh lại cười?" Dương Minh có chút kỳ quái.
"Dù sao cũng không cho anh cười" Lâm Chỉ Vận nói xong mới đưa quần lót và áo ngực của nàng cho Dương Minh.
Dương Minh cầm lấy đồ lót của Lâm Chỉ Vận, mới phát hiện thì ra quần lót của Lâm Chỉ Vận có thuê con mèo Hello Kitty.
Lần trước khi ở Đông Hải, Lâm Chỉ Vận đã thích phim hoạt hình này, không ngờ quần lót cũng mua có hình này. Lâm Chỉ Vận đúng là vẫn còn khá trẻ con.
Dương Minh cũng biết tại sao Lâm Chỉ Vận nói không cho mình cười, thầm nghĩ thì ra là cái này.
"Rất đáng yêu" Dương Minh nói" Anh biết có một cửa hàng chuyên môn bán đồ lót loại này, lần sau chúng ta cùng đi mua nhiều một chút"
"Lâm Chỉ Vận nhẹ nhàng" ân" một tiếng, sau đó đóng cửa toilet lại.
Trên đồ lót còn mang theo mùi thơm cơ thể của Lâm Chỉ Vận, điều này làm Dương Minh si mê. Chẳng qua hắn không xấu xa đến mức cầm đồ lót phụ nữ làm chuyện kia. Dương Minh khẽ lắc đầu đặt đồ của Lâm Chỉ Vận lên mắc, áo ngoài đặt ở dưới, đồ lót đặt ở trên cùng. Chẳng qua nhiệt độ trong phòng không cao, dù bật điều hòa thì quần áo một lát cũng không khô ngay được. Dương Minh trầm ngâm một chút rồi gọi xuống quầy lễ tân.
"Tôi là khách phòng 209, các người có đồ ngủ phụ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1535134/chuong-703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.