"Làm cái gì?" Dương Minh nhìn thoáng qua Lý Nhất Tầm, hỏi.
"Cậu và Yên Yên không phải là quen biết sao?" Lý Nhất Tầm hỏi.
"Khoan đã." Không đợi Lý Nhất Tầm nói xong, Dương Minh liền phất tay nói: "Yên Yên là ai?" Dương Minh nghe không rõ cách xưng hô thân thiết này, nghe giống như là Nghiên Nghiên vậy, giống như đang nói Trần Mộng Nghiên á.
"Chính là Vương Tiếu Yên đó." Lý Nhất Tầm ngượng ngùng nói.
"À, biết thì có biết, sao thế?"
"Như vậy à, được rồi, cậu đưa giúp tôi những bông hoa này cho Vương Tiếu Yên nha!" Lý Nhất Tầm nhét bó hoa vào trong tay của Dương Minh, sau đó nói.
"Tôi đưa?" Dương Minh nhíu mày, loại chuyện đi tặng hoa này, còn phải có người làm thay? Huống chi Dương Minh cũng không rãnh giúp Lý Nhất Tầm làm chuyện này.
"Bạn tốt, cầu xin cậu mà! Anh em gặp nạn, cậu không thể không giúp được" lm mở miệng, đã chặn đường lui của Dương Minh, chẳng qua, cái này còn chưa tính, tiểu tử này còn nhét cả bó hoa vào người của Dương Minh, sau đó xoay người chạy, vừa chạy vừa nói: "Giúp nhé, bạn tốt, lần sau nhất định sẽ mời cậu ăn tiệc lớn! Đúng rồi, nhất định phải nói với nàng đó, nói rằng là" anh yêu em, anh rất thật lòng với em, cho anh một cơ hội", nhớ đó nha."
Dương Minh há mồm, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói được. Chưa từng thấy người nào có da mặt dày như vậy! Thật muốn vứt bó hoa xuống đất rồi đạp cho mấy cái, chợt Dương Minh nhớ lại câu nói của một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1535130/chuong-699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.