Chương trước
Chương sau
"Lấy phần trăm bao nhiêu, tao cũng không biết, chẳng qua, bất kể là bao nhiêu, nhưng lấy của lão đại là tao không cần" Lý Đại Cương lắc đầu nói: "Để về sau mày cho tao tiền thưởng cũng được, tùy mày thôi!"
Dương Minh nghe xong, cười nói: "Được, không thành vấn đề, mày đến chổ của tao, sao tao có thể bạc đãi mày được"
Trong nháy mắt đã đi đến khu biệt thự, nơi này thuộc về khu vực độc lập, có khoảng cách nhất định với khu dân cư, lại có trạm bảo vệ, không phải là khu biệt thư dân cư, không thể tùy tiện đi vào.
Có thể nói trị an và hoàn cảnh nơi này vô cùng tốt, không ồn không ầm ĩ, hơn nữa lại thích hợp cho một người bị bệnh như Chu Giai Giai, Dương Minh nhìn nhìn vài lần, liền chọn nơi này.
Trần Mộng Nghiên tuy rằng không nói gì, nhưng từ ánh mắt của nàng, Dương Minh có thể thấy được, nàng cũng rất thích.
"Thế nào, thấy được chứ?" Lý Đại Cương hỏi.
"Ừ, cũng được, chẳng qua tại sao chưa bán căn nào hết vậy?" Dương Minh rất ngạc nhiên, theo lý thuyết, nhà tốt như vậy hẳn là phải hết chổ rồi mới đúng?
"Nơi này mặc dù cách xa khu dân cư, có thể mua làm nhà ở, đúng sở thích của những người có tiền, nhưng chúng ta ở phương Bắc, không thể so với phía Nam, mặc dù ở đây sản xuất công nghệ cao, tuy rằng cũng kiếm nhiều tiền, nhưng cũng không phát đạt như ở phía Nam, cho nên cũng chỉ xếp loại vừa thôi, vì thế những căn biệt thự này không bán được. Đo cũng là nguyên nhân vì sao chỉ xây mười căn thôi" Lý Đại Cương cũng có chút hiểu biết về tư liệu nơi này, cho nên nói rất có đạo lý: "Người đến coi thì nhiều, nhưng đến mua thì lại chẳng có ai"
"Thì ra là thế, tao còn tưởng rằng chổ này có vấn đề chứ" Dương Minh cười đùa.
"Lão đại, mày yên tâm đi, nhà mà tao bán, nếu có vấn đề gì thì bên trung tâm nhà đất khẳng định sẽ tìm đến chổ tao mà chào hỏi rồi" Lý Đại Cương nói: "Tin tức của chổ tao cũng rất nhanh"
Dương Minh biết Lý Đại Cương nói đúng sự thật, làm người bán hàng bất động sản, phải biết cách nắm bắt tin tức thị trường tài chính nhà đất. Nếu khu đất này thật sự có vấn đề, thì bên trung tâm sẽ thông báo cho nhân viên bán hàng, để cho mọi người chú ý một chút, tránh bán cho những người có bối cảnh, để không bị phiền toái không tất yếu.
"Chỉ đùa chút thôi" Dương Minh nói: "Tại sao mỗi biệt thự lại khác nhau thế?"
"Đúng vậy, bởi vì giá cả của mỗi biệt thự rất đắt, cho nên bên bọn tao vì muốn làm cho người chủ cảm thấy căn biệt thự có giá trị, cho nên mỗi biệt thự đều được thiết kế độc nhất vô nhị" Lý Đại Cương nói: "Hơn nữa, giá của mỗi căn đều khác nhau, ví dụ như căn bên kia là căn đắt nhất trong tất cả, tên là Nhật Nguyệt Cát, tên như nghĩa. Chính là chổ mà mặt trời và ánh trăng đều có thể chiếu đến, căn biệt thự ấy lấy ánh sáng làm chủ đạo, hơn nữa không xa còn có hồ nước, hoàn cảnh cũng rất tao nhã"
"Nhật Nguyệt Các? Tên nghe không tồi nha!" Trần Mộng Nghiên nghe xong, lập tức nói: "Nhật Nguyệt, hợp lại là thành tên của anh rồi" (Nhật = 日, Nguyệt = 月, Minh = 明)
Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói xong, mỉm cười gật đầu, quả thật nếu như đúng theo lời của Lý Đại Cương nói, thì trong tất cả các biệt thự này, Nhật Nguyệt Các vẫn là tốt nhất.
Dương Minh bây giờ cũng không thiếu tiền, mua nhà đương nhiên là phải mua căn tốt nhất, vì thế trực tiếp nói với Lý Đại Cương: "Chúng ta đi xem Nhật Nguyệt Các đi"
"Lão đại, Nhật Nguyệt Các mắc gấp đôi biệt thự bình thường, đến mười tám triệu lận đó!" Lý Đại Cương nhắc nhở. Đương nhiên, hắn không phải là xem thường Dương Minh, mà ngữ khí giống như đang nói chuyện với một người bạn.
"Haha, mua nhà đương nhiên phải mua căn tốt rồi" Dương Minh cũng không để ý: "Đi thôi, qua đó xem!"
Lý Đại Cương thấy Dương Minh sau khi nghe giá xong, cũng không có biểu tình đặc biệt, liền yên tâm.
Bên trong Nhật Nguyệt Các làm cho Dương Minh hết sức hài lòng, thiết kế ba tầng lầu, bên trong sáng sủa, lại còn có nhà xe và kho hàng riêng.
"Mộng Nghiên, em thấy thế nào?" Trong lòng Dương Minh đã quyết định sẽ mua nơi này, chẳng qua, vẫn muốn nghe ý kiến của Trần Mộng Nghiên.
Trần Mộng Nghiên từ lúc bước vào căn biệt thự này, cũng có chút si mê. Nàng cho đến bây giờ không nghĩ rằng, sẽ có một ngày, mình sẽ ở trong một căn biệt thự giống trong TV vậy, hơn nữa, còn là loại đắt tiền xa hoa nhất.
Nhất là bên trong biệt thự đã được trang trí rất tốt, phải nói là do một công ty thiết kế chuyên nghiệp làm, mỗi một vị trí mỗi một góc tường đều được trang trí khác nhau, làm cho Trần Mộng Nghiên thích không thôi!
Nghe Dương Minh gọi mình, mới từ trong ngẩn người tỉnh dậy, nói: "Cái gì?"
"Anh nói, em cảm thấy nơi này thế nào?" Thật ra Dương Minh không cần hỏi, nhìn biểu tình của Trần Mộng Nghiên là biết đáp án rồi.
"Rất tốt. chỉ là, hình như hơi mắc!" Trần Mộng Nghiên vẫn do dự nói.
"Chỉ cần em thích là tốt rồi" Dương Minh nói: "Hơn nữa, hoàn cảnh nơi này cũng rất có lợi cho việc tĩnh dưỡng của Giai Giai"
Nhắc đến Chu Giai Giai, Trần Mộng Nghiên liền im lặng, nghĩ đến lời nói của Dương Minh rất có đạo lý, hoàn cảnh tao nhã, không chừng có lợi cho việc Chu Giai Giai sẽ tỉnh lại, cho nên gật đầu nói: "Chúng ta mua căn này đi!"
"Không phải chứ? Lẹ vậy sao?" Lý Đại Cương trợn tròn mắt nhìn Dương Minh: "Hai người mua nhà cũng tốc độ thật, đã chọn xong rồi sao? Không cần nhìn căn khác à?"
"Không cần, mày đã nói đây là căn tốt nhất rồi, cho nên những căn khác có xem hay không cũng không quan trọng" Dương Minh nói.
"Tất nhiên là vậy, vậy đi với tao, tao mang mày đi gặp quản lí, để lấy giá gốc cho mày" Lý Đại Cương nói.
Dương Minh lái xe về đến trung tâm, sua đó cùng Lý Đại Cương đi vào phòng quản lí ở lầu hai, gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng mời vào.
Lý Đại Cương mang theo Dương Minh và Trần Mộng Nghiên bước vào, thấy trong phòng ngoài trừ quản lí ra còn có một cô gái trẻ, ăn mặc rất có phong cách phương Tây, khí chất cũng không tồi. Nhưng trong phòng lại mang kính mát, vừa nhìn là thấy nực rồi, chắc chắn không phải là người mù.
"Lưu quản lí" Lý Đại Cương lên tiếng chào hỏi.
"Ừ? Tiểu Lý, tôi đang có chuyện muốn tìm chú" Lưu quản lí ngẩng đầu lên, nhìn Lý Đại Cương nói: "Vị này là Tống tiểu thư, lần trước là chú dẫn nàng đi xem nhà"
"Xin chào, Tống tiểu thư" Lý Đại Cương gật đầu chào cô bé kia, hiển nhiên là cũng có chút ấn tượng rồi.
Cô gái đeo kính này không thèm chào cũng chẳng thèm nhìn Lý Đại Cương, chẳng qua, Lý Đại Cương cũng không tức giận, hiển nhiên là hắn đã va chạm với đời nhiều rồi, ai có tiền người đó là đại gia, cho nên cũng không trách được.
"Tống tiều thư muốn mua một căn nhà lần trước, lấy giá gốc đi, giảm 20%, chú mang nàng đi làm thủ tục đi!" Lưu quản lý nói.
"Ơ? Tống tiểu thư muốn mua căn nào?" Lý Đại Cương thấy quản lí đưa cho mình, trong lòng vui vẻ, cho dù có giảm nhiều phần trăm như vậy, thì cuối cùng vẫn sẽ có trích một phần tiền phần trăm ra.
"Nhật Nguyệt Các" Lưu quản lý nói.
"A?" Lý Đại Cương sửng sốt, há to miệng.
"Tiểu Lý, biểu tình của chú là gì vậy, sao thế, giật mình?" Lưu quản lý cười nói: "Tống tiểu thư người ta có thực lực, tuy rằng chiết khấu cao, nhưng cũng coi như là một khởi đầu tốt đẹp, bán ra căn biệt thự đầu tiên của chúng ta!"
"Không phải, Lưu quản lý, ngài hiểu lầm rồi." Lý Đại Cương cười khổ nhìn Dương Minh một cái, sau đó nói với Lưu quản lý: "Hai vị khách này cũng muốn mua Nhật Nguyệt Các, tôi dẫn hai người đến, chính là muốn lấy chiết khấu"
"Cái gì?" Lưu quản lý sửng sốt, lập tức cười khổ nói: "Xin lỗi, hai vị, Nhật Nguyệt Các đã bị Tống tiểu thư chọn trước, hia vị có thể xem biệt thự khác, yên tâm, tôi nhất định sẽ cho hai vị giá ưu đãi nhất"
"Mộng Nghiên, hay là mình mua căn khác?" Dương Minh cũng bó tay, ai kêu người ta tới trước?
"Đổi căn khác vậy." Trong mắt Trần Mộng Nghiên không giấu được sự thất vọng, quả thật, nàng rất thích căn biệt thư kia, tuy rằng cảm thấy rất đắt tiền, nhưng nếu đã quyết định mua thì không nên để ý đến giá cả. Bây giờ lại đột nhiên không mua được, đương nhiên là thất vọng rồi.
"Bó tay rồi, ai kêu người ta nhanh chân hơn!" Dương Minh nói.
Dương Minh tuy rằng có thể dùng cường thế để đoạt, mạnh mẽ cướp quyền, nhưng mà, Dương Minh không phải loại người không phân biệt rõ phải trái, cho nên cũng sẽ không làm vậy. Nhưng mà, Dương Minh không làm vậy, thì lại có người ép Dương Minh phải làm vậy.
Vẫn là vị Tống tiểu thư nãy giờ không lên tiếng ấy, ngẩng đầu lên, ôn hòa nói: "Nhanh chân hơn? Hừ, cho dù các người có ký hợp đầu, tôi vẫn có thể mua được!"
Dương Minh nhíu nhíu mày, Trần Mộng Nghiên cũng cảm thấy có nộ khí đâu đây, vội vàng kéo tay Dương Minh nói: "Dương Minh, vậy chúng ta đi xem cái khác đi."
Dương Minh vốn muốn đá xoáy lại cô nàng Tống tiểu thư này vài câu, nhưng thấy Trần Mộng Nghiên như vậy, liền nhịn xuống, gật đầu nói: "Được rồi"
"Hừ, muốn trách thì trách thằng bạn trai của cô vô dụng, chồng của tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại, liền có thể lấy được giá thấp nhất!" Dương Minh không nói, không có nghĩa là Tống tiểu thư chịu bỏ qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.