Chương trước
Chương sau
Lên xe, Hầu Chấn Hám đưa cho Dương Minh một bức thư hòa giải, sau đó nói: "Đây là thư hòa giải của Quách Kim Bưu thông qua Thất gia đưa cho chúng ta, số tiền bên trong đã được Thất gia cho phép"
Dương Minh cầm lấy bức thư trong tay của Hầu Chấn Hám, mở ra coi.
"Thấy được không? Hay là mở đèn trong xe lên?" Hầu Chấn Hám thấy Dương Minh muốn xem, nên hỏi.
"Được rồi, nương theo ánh trăng coi cũng được" Khả năng nhìn trong bóng tối của Dương Minh đương nhiên không thể nói cho Hầu Chấn Hám biết được.
"Bồi thường mười triệu tiền thuốc men? Cho phép hắn mở một hộp đêm tại Tùng Giang? Mở tiệc rượu bồi tội?" Dương Minh nhìn bức thư hòa giải, không khỏi cười vui vẻ nói: "Hắn ta thật sự biết suy nghĩ, sao hắn không kêu chúng ta nhường địa bàn Tùng Giang lại cho hắn?"
"Phỏng chừng là có ý này, nhưng không dám nói ra" Hầu Chấn Hám cười nói: "Dương ca cũng thấy quá đáng sao?"
"Không phải là quá đáng, mà là tên Quách Kim Bưu này là một tên điên" Dương Minh mở cửa kiếng xuống, ném bức thư ra ngoài cửa.
"Dương ca không muốn nể mặt của Thất gia?" Hầu Chấn Hám nhìn thấy hành động của Dương Minh, chỉ biết là Dương Minh đã quyết định không đồng ý.
"Thất gia, tôi chưa từng nghe qua" Dương Minh nhàn nhạt nói: "Nếu ông ta thật sự công chính, thì tôi có thể tôn trọng ông ta, dù sao cũng là người già mà! Nhưng nếu già mà còn thích đú, vậy thì tôi đành phải xin lỗi, tuy rằng tôi không biết cách khi dễ người già, nhưng ngẫu nhiên khi dễ thì vẫn có thể"
"Haha!" Hầu Chấn Hám nghe Dương Minh nói xong, cũng cười nói: "Dương ca, vậy ngài nói kế tiếp nên làm gì?"
"Tên Quách Kim Bưu này tôi thấy rất lộn xộn, cả ngày gọi tới gọi lui, giống y như một đứa ngốc vậy" Bây giờ Dương Minh có thân phận gì? Là vua sát thủ đó, lại bị một thằng ngốc đến gây phiền toái, quả thật rất là nhục nhã: "Tôi nhìn hắn là thấy phiền"
"Ý của Dương ca là." Hầu Chấn Hám chấn động, mơ hồ hiểu được ý của Dương Minh, chẳng lẽ Dương Minh muốn động sát khí?
"Tối nay Quách Kim Bưu có đến cùng ông Thất gia gì đó không?"
"Có, lần trước bọn họ cùng đến." Hầu Chấn Hám đáp.
"Đúng lúc lắm, rắn mất đầu, trực tiếp dọn sạch hang ổ của Quách Kim Bưu, còn về hắn, cũng không cần trở về" Dương Minh cười tà ác nói: "Nếu cái ông Thất gia kia thức thời, thì nên im lặng theo dõi, nếu mà không tỉnh táo được, thì tôi cũng không có biện pháp"
"Dương ca, ý của ngài là, người của chúng ta sẽ đi Cát Đốn ngay bây giờ sao?" Hầu Chấn Hám khó hiểu nhìn Dương Minh, cái này không phải quá nhanh sao? Không kịp chuẩn bị gì, mà trực tiếp đến Cát Đốn, thì cho dù có thắng, cũng tuyệt đối là thắng thảm.
Nhìn thấy vẻ lo lắng của Hầu Chấn Hám, Dương Minh cười khoát tay nói: "Không cần người của anh, anh quên tôi còn có thế lực riêng sao?"
"Dương ca, ngài nói bọn Lý Cường sao?" Hầu Chấn Hám chấn động, nhớ đến đám ma quỷ dưới tay của Dương Minh. Lúc mới đầu Hầu Chấn Hám cũng không để bọn họ vào mắt, nhưng rồi tác dụng của việc huấn luyện cường hóa từ Dương Minh xuất hiện, Lý Cường lúc đầu không phân cao thấp với Hầu Chấn Hám mà bây giờ có thể đánh bại Hầu Chấn Hám dễ dàng!
Hầu Chấn Hám bây giờ đã hướng về lãnh đạo và quản lý phát triển công ty rồi, bằng không cũng sẽ chạy đến chổ bọn Lý Cường để cùng huấn luyện! Dù sao thực lực của những người này cũng rất khủng bố và quỷ dị!
Nhưng nghĩ đến thân thủ của Dương Minh, Hầu Chấn Hám cũng không còn kì quái, danh sư xuất cao đồ mà, công phu của Dương Minh rốt cục là cao đến mức nào, bây giờ Hầu Chấn Hám vẫn chưa rõ.
"Đúng vậy, chính là bọn họ" Dương Minh gật đầu: "Đã đến lúc nên để bọn họ thư giãn một chút"
Nếu đã quyết ý, Dương Minh sẽ lập tức làm ngay, kêu Hầu Chấn Hám đổi hướng, chạy về hướng kho hàng.
"Đúng rồi, đại Hầu, ngày mai tôi phải dùng xe" Dương Minh vẫn nhớ đến cuộc hẹn với Tôn Khiết, thiệt là, tại sao lại không có một phút rãnh rỗi gì hết vậy, về sau còn phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, không phải mệt chết sao!
"Được, vậy tối nay Dương ca trực tiếp lái xe đi" Bây giờ Hầu Chấn Hám đã không còn nghi ngờ năng lực của Dương Minh, trong lúc nói chuyện, tựa hồ không coi Quách Kim Bưu ra cái gì. Giống như là sự diệt vong của hắn đã trở thành sự thật. Hai người bắt đầu nói về vấn đề dùng xe ngày mai." Ừ, vậy đi, anh mua thêm mấy chiếc nữa đi, bây giờ Danh Dương đang phát triển lớn, một chiếc xe dùng không đủ đâu" Dương Minh dặn: "Đúng rồi, Bất Dạ Thiên bây giờ quy mô cũng không nhỏ, hẳn là nên mua mấy chiếc xe xịn làm sẽ đón khách quý đi"
"Vâng, Dương ca, chuyện mua xe này, nếu ngài không nói tôi cũng không dám tự mình làm chủ" Hầu Chấn Hám nói: "Như mua chiếc BMWx5 này, tôi còn sợ ngài nói!"
"Tôi đâu phải thần giữ của đâu!" Dương Minh cười: "Vậy tôi chạy chiếc này luôn, không trả lại đâu, vì tôi cũng lười đi mua xe mới quá, làm thủ tục rất tốn sức"
Hầu Chấn Hám đương nhiên không dám ý kiến, vì xe này vốn là của Dương Minh, Dương Minh lái đi cũng là bình thường.
Bây giờ, Dương Minh đã thay đổi suy nghĩ, nếu cha mẹ biết mình có tiền, hơn nữa mình đã giống trống khua chiêng mở công ty châu báu, đầu tư cho công ty ô tô kia, thì cũng không cần phải kiêng dè cái gì.
Cái ý tưởng muốn mua chiếc xe rẻ tiền đã biến mất, bởi vì cảm thấy chiếc BMWx5 của Hầu Chấn Hám mua không tồi, tính năng khống chế cũng rất nổi trội, Dương Minh cảm thấy rất tốt, cho nên trực tiếp lấy chạy luôn.
Bây giờ, Dương Minh cũng đã khác xưa rồi, vốn lúc trước cũng là có tiến, nhưng chỉ là ba trăm triệu đô mỹ thôi, nhưng không ngờ rằng, trước khi Lanka chết, mình lại lấy được trong tay hắn hơn ba mươi tỷ euro!
Nếu mà nói, cho dù Dương Minh có tiêu xài, thì số tiền này xài đến đời thứ mấy chục cũng không hết! Thì ra, làm sát thủ lại kiếm được nhiều tiền như vậy, nhiệm vụ đầu tiên mà đã thu vào lớn như vậy.
Huống hồ, ở Nam Phi còn có một quặng mỏ kim cương đang chờ mình nhận lắm, dựa vào dị năng của mình, vậy sẽ là một lượng tiền rất lớn.
Chiếc xe chạy đến cửa kho liền bị cản lại, xem ra, tính cảnh giác của những người này vẫn rất cao, Dương Minh mở cửa kính xe xuống, nói: "Là tôi!"
"Ông chủ!" Nhìn thấy Dương Minh, những người khác liền tranh thủ mở cửa kho ra, để cho xe của Dương Minh vào.
Còn Lý Cường, Lưu Siêu cùng Vương Bằng hiểu nhiên là đã nhận được tin của người gác cửa, nên cũng vội ra nghênh đón.
"Ông chủ, Hầu tổng!" Lý Cường ba người thấy Dương Minh và Hầu Chấn Hám xuống xe, lập tức chào hỏi.
Dương Minh gật đầu, vô cùng hài lòng với tình huống bây giờ, phân công rõ ràng, quản lý nghiêm ngặt, làm cho an toàn nơi này được đề cao rất lớn.
Mặc dù đang ở Tùng Giang, sẽ không ai tìm đến đây gây phiền toái, nhưng vì để đề cao tố chất của những người này, nên Dương Minh mới ra yêu cầu nghiêm khắc như vậy.
"Lý Cường!" Dương Minh lớn tiếng kêu.
"Có!" Lý Cường lập tức chạy đến trước mặt Dương Minh, sau đó nghiêm nghị nói: "Ông chú có gì dặn dò?"
"Trước khi tôi đi, nhiệm vụ huấn luyện tôi giao có hoàn thành không?"
"Cáo báo ông chủ, tiểu đội một và tiểu đội hai đã hoàn thành xuất sắc! Tiểu đội ba khi đang huấn luyện thì có một thành viên bị thương, đang nghỉ ngơi!"
"Ồ? Có nghiêm trọng không?" Dương Minh hỏi.
Lý Cường không ngờ Dương Minh lại quan tâm đến một đôi viên như vậy, trong lòng lập tức cảm động, mặc dù nói rằng cơ bản là tất cả người ở đây đều đã bán mạng cho Dương Minh, nhưng Dương Minh lại đối xử với bọn họ như những người bình thường, bọn họ vô cùng cảm kích. Dù sao con người cũng có tình cảm mà, luôn hy vọng người khác có thể tôn trọng mình.
"Cảm ơn ông chủ đã quan tâm!" Vương Bằng là đội trưởng tiểu đội ba, vội vàng báo cáo với Dương Minh: "Đội viên Lô Tân Dương của tiểu đội ba trong thời điểm huấn luyện, phần chân bị thương, bây giờ đang nghỉ ngơi, đại khái là sau một tháng có thể hồi phục hoàn toàn!"
"Ơ?" Dương Minh nhíu mày nói: "Dẫn tôi đi nhìn!"
"Vâng!" Vương Bằng vội nói, sau đó dẫn đường phía trước: "Mời ông chủ!"
Vương Bằng dẫn Dương Minh vào trong ký túc xá kho hàng, vốn nơi này là nơi ở của công nhân kho hàng, nhưng sau đó kho hàng bị bỏ hoang, nên chổ này cũng không ai dùng. Sau khi bọn Lý Cường vào, liền tiến hành sửa chữa lại một chút, cho nên hoàn cảnh cũng không tồi.
Sau khi vào ký túc xá, Vương Bằng đẩy cửa ra, nói vào bên trong: "Lô Tân Dương, ông chủ tự mình đến thăm!"
Lô Tân Dương bây giờ đang nằm trên giường coi binh pháp Tôn Tử, từ khi bị thương ở đùi đến nay, hắn cũng rất sốt ruột, chậm trễ huấn luyện không nói, mà hắn vốn cũng không phải là người chịu ngồi yên.
Thử nghĩ đi, người luyện võ ai mà chịu rãnh rỗi chưa? Trong lúc nhàm chán, nên đã lấy cuốn binh pháp Tôn Tử ra mà đọc, hắn vốn rất có hưng thú với mấy thứ này, nên bây giờ cũng lấy ra để giết thời gian.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.