Chương trước
Chương sau
Một tiếng còi tàu thật to vang lên, Elise nhổ neo rời bến. Nhưng không ai biết rằng, trên thuyền lúc này đã có bốn thi thể, trừ Thư Nhã ra. Chẳng qua, Thư Nhã kiên quyết không nói gì.
Bởi vì đây là bí mật nhỏ của nàng và Dương Minh. hai người đã lâu rồi chưa có bí mật nhỏ nào, điều này làm ch Thư Nhã không tự kìm hãm được, nhớ lại ngày xưa ấy, nhớ đến lúc hai người cùng đến trường.
Sau khi đi ra khỏi phòng của Lanka, Thư Nhã trở về phòng của mình ngay lập tức, nàng phải tập trung suy nghĩ lại. chuyện hôm nay, quả thật rất kích thích.
Quả thật còn hấp dẫn hơn cả trong phim. anh hùng cứu mỹ nhân, một chiêu chế địch. cuối cùng chính là, mình thật sự gặp được anh ấy. lúc này, cũng là lúc Thư Nhã đưa ra quyết định cuối cùng!
Nàng quyết định chủ động tấn công, quay về Tùng Giang tìm anh ấy! Đúng vậy, mặc kệ là có bao nhiêu cản trở, nàng cũng không sợ.
Sau khi tắm xong, Dương Minh cũng tiện tay giặt sạch bộ đồ của mình, bằng không trên đó toàn là cát, cho dù có khô rồi thì cũng không mặc được. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Dương Minh mới an tâm nghỉ ngơi.
Đi ra ngoài phòng, thấy Phương Thiên đang năm trên giường coi TV, vì thế nói: "Phương lão đầu, con kiếm được một số tiền ngoài dự kiến, ông có muốn không?"
"Bao nhiêu" Phương Thiên tùy ý hỏi.
"Khoảng mấy chục tỷ euro." Nói xong, trong lòng Dương Minh lập tức cảm thán, nghe nói buôn bán thuốc phiện là dễ kiếm tiền nhất, xem ra quả thật là vậy! Những người giàu có thì không phải lúc nào cũng đứng trên bảng xếp hạng cả, vì mấy người kia là làm ăn hợp pháp. Còn phần lớn những người có tiền kiểu này đều hoạt động phi pháp.
"Ồ, con tự giữ đi!" Phương Thiên tựa hồ như không có hứng thú, lắc đầu nói.
"Không phải chứ, ông già? Ông ngại ít?" Dương Minh giật mình nhìn Phương Thiên.
"Cũng chẳng nhiều lắm" Phương Thiên thành thật đáp.
"." Trong đầu của Dương Minh bây giờ chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, ông già này rất ghê gớm.
Sáng ngày hôm sau, Phương Thiên và Dương Minh cãi nhau một trận ầm ĩ ở nhà ăn suốt buổi, nội dung nói về buổi chiều hôm qua uống rượu quá nhiều, cho nên buổi tối khi Elise đến cũng bỏ lỡ cơ hội thưởng thức!
Phục vụ nhìn thấy hai cha con họ cãi nhau, cũng không dám nhiều lời, nghe bọn họ không được lên Elise, cũng đều có chút đồng tình. Sau khi ăn cơm, Phương Thiên và Dương Minh liền đi trả phòng, rời khỏi đảo Henry.
Lý do rất đơn giản, hai người đã bỏ lỡ thời gian lên thuyền Elise, cho dù có ở lại cũng không còn quan trọng. Lý do này không làm cho bất kì kẻ nào hoài nghi, bởi vì nó quá đơn giản và quá thật.
Thân phận của hai người là trùm dầu mỏ, cho nên đủ tư cách lên Elise, hơn nữa ở đây cũng có rất nhiều du khách đến vì muốn được lên Elise.
"Chúng ta trở về sao?" Ngồi trên máy bay của Hoesch, Dương Minh cũng không còn kiêng nể gì: "Trực tiếp về Tùng Giang?"
"Không, ta mang con đến một chổ, tiến hành huấn luyện cho con" Phương Thiên nói.
"Đi đâu?" Dương Minh kì quái hỏi. Bởi vì trước đó Phương Thiên không đề cập đến chuyện này.
"Tới rồi sẽ biết." Phương Thiên làm ra vẻ thần bí đáp.
Phương Thiên chính là người như vậy, muốn nói thì sẽ nói, còn không muốn thì có hỏi cũng vô ích. Cho nên Dương Minh cũng không hỏi nhiều.
Sau khi ngồi máy bay mấy tiếng, máy bay đáp xuống một bãi đáp tư nhân.
"Đây là đâu?" Dương Minh nhìn tòa lâu đài có kiến trúc thời trung cổ, vô cùng quái dị hỏi.
"Nhà của một người bạn" Phương Thiên cười cười giải thích: "Ở đây, con sẽ trở thành sát thủ ưu tú nhất thế giới"
Rồi những ngày kế tiếp, chính là huấn luyện ngày và đêm, Dương Minh thậm chí không nhớ đã trải qua bao nhiêu ngày, bởi vì thời gian huấn luyện mỗi ngày đều không tiến hành cố định, mà tính từ lúc bắt đầu huấn luyện, thậm chí còn đang ngủ mà Dương Minh cũng bị cưỡng ép huấn luyện.
Lúc vừa bắt đầu, Dương Minh rất hoài nghi lời của Phương Thiên, ở đây có cái gì đặc biệt? Mà có thể giúp mình sát thủ ưu tú nhất thế giới? Chẳng qua bây giờ hắn đã hiểu được. lời của Phương Thiên không phải không có đạo lý!
ở trong này, Dương Minh được tập làm quen với các loại súng đạn cũng như công việc tháo lắp, hơn nữa còn được học lái máy bay, lái tàu. mỗi ngày đều là những ngày huấn luyện điên cuồng, thậm chí còn có cả huấn luyện đối kháng!
Dương Minh không biết đây rốt cục là chổ nào, mà cũng không biết gì sao có nhiều người có thân thủ bất phàm lại cùng huấn luyện với mình, nhưng điều duy nhất mà hắn biết chính là, mình tiến bộ rất thần tốc.
Mỗi ngày trừ việc giao nhiệm vụ cho Dương Minh đi làm, thì với những nghi vấn của Dương Minh, Phương Thiên không trả lời một câu. Mà Dương Minh cũng lười hỏi lại, toàn tâm toàn trí vùi đấu vào khóa huấn luyện.
Điều làm cho Dương Minh kinh ngạc chính là, ở đây chẳng những có rất nhiều vũ khí, hơn nữa ngay cả những hoàn cảnh mô phỏng cũng y như thật! Sa mạc, rừng cây, đầm lầy, cùng với núi hoang. đủ loại quan cảnh sinh tồn và đối kháng. những cái này giúp cho thể chất của Dương Minh tăng vọt một cách đáng kể.
Nhiệm vụ của Phương Thiên điều tương tự như những nhiệm vụ ám sát thực tế, mỗi lần ông đều cho Dương Minh đi giết chết mục tiêu trong những hoàn cảnh khác nhau, giết trực diện có, ám sát cũng có, một đấu một có, đôi khi là một đấu mười, thậm chí là một đấu một trăm nữa.
Những mà, Dương Minh vẫn có thể hoàn thành các yêu cầu của Phương Thiên.
"Phương lão đầu, tên đồ đệ của ông thoạt nhìn có tư chất không tồi!" Ngoài sân huấn luyện, một ông già cười nói với Phương Thiên.
"Vương lão đầu, tôi thấy ông muốn nói là thằng con rể này không tồi thì đúng hơn" Phương Thiên liếc nhìn lão già này một cái.
"Hắc hắc, giống nhau cả thôi, giống nhau cả thôi!" Vương lão dầu hài lòng gật đầu?"
"Giống cái gì mà giống? Khác xa!" Phương Thiên trừng mắt nói: "Mọi người nói sư phụ như cha, ông hài lòng đồ đệ của tôi, nhưng tôi không vừa lòng con gái của ông!"
Hai lão già đã gần đất xa trời rồi, mà đứng đấu võ mồm như ngay, làm cho người hầu đứng bên cạnh không dám thở mạnh luôn. Gia chủ Vương Tung Sơn bình thường vô cùng nghiêm khắc, nhưng chỉ khi nào đứng chung với người họ Phương này một chổ, thì mới biểu hiện giống một đứa nhỏ.
Mười ngày huấn luyện nhanh chóng kết thúc, chỉ mười ngày thôi, mà Dương Minh cảm thấy dài ơi là dài.
"Đi được rồi hả?" Dương Minh do dự không dứt, vì hoàn cảnh nơi này làm cho hắn mê muội, quả thật là một địa phương tốt để tăng thực lực.
Trước đó, Dương Minh đã cho rằng bản thân rất ghê gớm, ít nhất là vô địch trong vùng, nhưng bây giờ mới biết được công phu của mình vẫn còn kém lắm, đối với những hoàn cảnh khác nhau, thì bản thân quả thật rấ thiếu kinh nghiệm thực tế.
"Đi được rồi, về sau còn có cơ hội đến đây nữa!" Phương Thiên cười mờ ám nói.
Đối với nụ cười thần bí của Phương Thiên, Dương Minh cũng không quan tâm nhiều, lão già này, thường xuyên làm ra vẻ thần bí, ai biết lão ta đang nghĩ gì?
Nhưng trong lòng Phương Thiên lại nói rằng: Thằng nhóc, về sau đây coi như là một nửa nhà của con, không phải là muốn đến khi nào thì đến sao? Không phải con không hài lòng về việc hôn nhân của ta sao? Ta đã nhắc trước với con rồi, đến lúc đó, ta xem con còn hay lòng hay không?
Tuy rằng Dương Minh không muốn rời đi, nhưng mình đã đi gần nửa tháng rồi, phải trở vê thôi. Nếu không, cha mẹ khẳng định là sẽ sốt ruột.
Lúc trở về, vẫn là cách cũ, sau đó nhập cư trái phép trở về vùng biển quốc tế. Bây giờ Dương Minh cũng không còn quan tâm nữa, bởi vì biết Hoesch đã an bài thỏa đáng hết rồi.
Chẳng qua, chiếc thuyền trở về hơi tồi tàn một tí, là một chiếc thuyền đánh cá. Trong khoang thuyền toàn bộ là mùi tanh của hải sản. Chẳng qua, trong thời điểm huấn luyện, Dương Minh đã sống trong nhiều hoàn cảnh rồi, cho nên tình hình bây giờ cũng không là gì với hắn.
Tuy rằng lúc trở về nước cũng gặp chút phiền toái, gặp phải hải cảnh tuần trai, nhưng Dương Minh và Phương Thiên không hề sợ hãi, bởi vì hai người có giấy căn cước công dân hợp pháp, căn bản là không cần sợ!
Sau khi kiểm tra thủ tục xong, hải cảnh liền rời đi, coi như là có nguy nhưng không hiểm.
Khi Dương Minh và Phương Thiên trở về Tùng Giang, đã là ngày mười lăm rồi.
Nói vài câu với Phương Thiên xong, hai người lập tức chia tay. Lúc về đến nhà, cha mẹ Dương Minh cũng không hoài nghi cái gì, chỉ là ân cần hỏi thăm hắn một phen.
"Đúng rồi, Đại Minh, trong khoảng thời gian con đi, có một cô bé tên là Tôn Khiết đã gọi cho con không dưới mười lần. hình như là bạn của Dương Lệ." Dương mẫu đã gặp Tôn Khiết tại nhà Dương Lệ, cho nên có chút ấn tượng mơ hồ.
"Tôn Khiết? Nàng tìm mình làm gì?" Dương Minh lẩm bẩm một hồi, bỗng nhiên vỗ đùi cái bốp, bỏ mẹ rồi! Sao mình lại quên chuyện này chứ Lúc trước mình đã đáp ứng Tôn Khiết, lễ mừng năm mới sẽ đến nhà nàng làm bạn trai giả mà!
"Đại Minh, con làm sao vậy?" Dương mẫu thấy Dương Minh có hành động kì quái, liền kinh ngạc hỏi.
"Mẹ, con đã quên vài chuyện. con đi gọi điện trước, lát sẽ nói cho cha và mẹ nghe sau!" Dương Minh nói xong, vội vàng chạy về phòng ngủ của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.