"Lái xe nhanh lên, bằng không sẽ tự gánh lấy hậu quả" Dương Minh thì lại không giống như Trần Mộng Nghiên, không thích nói đạo lý, nếu không thích thì dùng quả đấm nói chuyện, đây chính là phong cách của Dương Minh.
"Lái thì có thể lái. nhưng mà." Gã tài xế vỗ vỗ vào cái hộp tính tiền: "Nhìn thấy con số trên này không? Đến nơi rồi, phải trả toàn bộ!"
"Mày nói lại lần nữa xem?" Dương Minh cười lạnh nhìn gã tài xế.
"Tao có nói một vạn lần nữa thì cũng như thế thôi!" Bởi vì Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đều ngồi sau xe, hơn nữa ở giữa còn có một cửa số phòng hộ, nên hắn cũng không sợ Dương Minh làm gì được hắn, nếu Dương Minh dám xuống xe, thì hắn trực tiếp lái xe chạy lấy người!
"Bốp" Dương Minh đấm một cái lên cửa sổ phòng hộ, lập tức xuất hiện một chổ lõm lớn.
Gã tài xế giật mình, cả kinh nói: "Mày muốn làm gì?"
"Có tin cú tiếp theo là đấm lên đầu mày không?" Dương Minh lạnh lùng nói: "Lái xe nhanh lên, đừng lộn xộn!"
"Lái thì lái. mày cũng không thể phá hư xe của tao." Gã tài xế hiển nhiên đã bị hành động của Dương Minh làm cho giật mình, đành phải nhỏ giọng thầm thì.
"Tao đập nát xe mày bây giờ, có tin không?" Dương Minh vẫn nghe được câu thì thầm của hắn, trừng mắt nói.
"Tao lái. tao lái không được sao." Gã tài xế thầm nghĩ không may, ăn trộm gà không thành, ngược lại còn mất nắm gạo. Không ngờ Dương Minh lại cứng rắn như vậy, lập tức đánh móp cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1535016/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.